Chủ nhật tuần thứ nhất mỗi tháng, là ngày rất quý giá đối với mỗi phạm nhân, chỉ có ngày hôm đó người nhà mới có thể đến thăm tù, hơn nữa thăm tù còn phải xếp hàng trước theo thứ tự, không phải cứ ngày tụ tập mỗi tháng người nhà nào muốn đến là đều có thể đến.
Gọi số 3709, La Cường ngồi vào chỗ, nhìn xa xa. Lão đại La gia La Dũng vẫn mặc một thân tây trang cũ kỹ kia, khiêng trên vai một chiếc chăn bông to được cột lại, cầm trong tay một cái túi, lại kéo từ ngoài vào một cái sọt, gáy ướt đẫm mồ hôi.
Hai anh em nhìn nhau qua mặt kính thủy tinh, ngây ra một lúc lâu, không nói chuyện, cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Rất nhiều năm chưa từng sống dưới một mái nhà, sớm đã là hai người xa lạ. Khi gặp lại, thì một người bên trong, một người bên ngoài, vẫn chỉ là hai người qua đường.
Lão đại La gia những ngày này sống cũng không dễ dàng, một gia đình tan tác, hai đứa ngồi đại lao, chỉ còn lại một mình hắn gánh vác, bên trên hầu hạ La lão gia tử ốm đau, phía dưới còn phải nuôi dưỡng gia đình con cái. Hai anh em La gia bị bắt giữ, tiền tài của cải dành dụm nhiều năm, đều bị phán là đồ phi pháp, tịch thu sung công, lại bởi vì kiện tụng lên tòa án, đập vào không ít tiền, nợ nần chồng chất.
La Dũng tay trái cầm túi, tay phải xách sọt, nói. “Chú hai, mang cho chú ăn, dùng dần.”
La Cường. “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359440/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.