Thiệu Quân nhíu mày, than thở. “La Cường sao hắn lại thế, hai ngày trước không phải còn rất tốt sao?”
Điền đội ở đầu kia điện thoại nói, tốt cái gì a, mấy tháng nay lúc nào cũng cáu kỉnh, tôi thấy La lão nhị gần đây có vẻ bất ổn, khẳng định là trong tư tưởng có biến. Thiệu đội trưởng, cậu không phải là quen biết với y sao? Tìm y nói chuyện một chút đi a, người này cần phải giáo dục lại, không thì sớm muộn gì y cũng sẽ gặp chuyện không may.
Thiệu Quân trầm mặc.
Đột nhiên Thiệu Quân mở miệng hỏi. “Giam từ lúc nào?”
Điền đội nói, ngay sau hôm cậu đi liền giam lại.
Thiệu Quân vừa nghe liền nóng nảy, rống lên. “Đã hơn một tuần rồi? Sao có thể giam lâu như vậy, còn không mau thả ra!”
Điền đội nói, chúng tôi nào dám thả a, thả rồi lỡ như có người bị thương thì ai phụ trách? Cả cái nhà giam này không ai đánh thắng được y.
Thiệu Quân quát. “Nhiều ngày thế rồi, xảy ra việc lớn như vậy, các cậu còn không nói sớm cho tôi biết!”
Điền đội cũng không dễ chịu, chúng tôi nào dám tìm ngài a, Thiệu tam gia? Di động ngài tắt máy, chúng tôi gọi tới nhà ngài, vậy mà người nhà của ngài lại nói với chúng tôi là không có người này!
Thiệu Quân vội vàng hỏi. “Các cậu có đánh y không? Có xích lại không? Đừng có động thủ với La Cường, đừng chọc y phát cáu.”
Điền đội bất đắc dĩ nói, xích cũng xích rồi, không thì sợ y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359423/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.