Chương trước
Chương sau
"Sao buổi tối không đi ngủ sớm hơn?" Tô Duy Tây cười hỏi.
" Là vì chơi game đó." Lương Ngọc cười đắc ý, liếc trái liếc phải đảm bảo xung quanh không có ai, lập tức nắm lấy cánh tay Tô Duy Tây thấp giọng nói:" Gần đây, tớ gặp phải một tiểu ca ca có giọng nói siêu dễ nghe, nhưng anh ta thường xuyên online ban đêm nên tớ liền liều mình bồi, hôm nào sẽ cho cậu nghe thử."
"Đêm mai, cậu gặp nam thần của mình đúng không? Cứ như vậy liền vứt bỏ hắn?" Tô Duy Tây trêu ghẹo, cô xác thực không có nửa điểm tinh thân bởi tối qua mất ngủ đến quá nửa đêm, nay lại uống thêm mấy ngụm cà phê.
Lương Ngọc nhíu mày, cười nói: "Sao có thể chứ, đời thật khác với trên mạng, có hai người chẳng phải càng tốt hơn sao?"
"À đúng rồi, không phải trước kia cậu nói muốn đổi quần áo trong tủ sao? Hôm nay sau khi phỏng vấn xong alo tớ một cậu, tớ sẽ xin nghỉ sớm hai chúng ta đi chợ dạo"
"Được." Tô Duy Tây gật đầu đáp ứng.
"Tớ làm phó đội ở trường rất nhiều việc nên đầu óc có hơi hay quên." Lương Ngọc tựa như nhớ ra điều gì đó, liền búng tay: " Suýt chút nữa thì quên, lần trước cậu làm cho bọn tớ cái video kia, sau khi đăng lên mạng liền tạo ra một cú nổ nho nhỏ, tối mai tớ dẫn cậu đi chơi coi như cảm ơn."
"Không cần khách khí, cậu cũng giúp tớ rất nhiều."Tô Duy Tây nói.
Cô là người nếu không quá việc gì sẽ không đi đến những nơi quá náo loạn.
Thấy Tô Duy Tây thờ ơ, Lương Ngọc liền hoảng hốt cầm lấy cánh tay cô, tỏ vẻ đáng thương:"Đi đi mà, thật ra ở buổi tiệc ngày mai tớ cũng có báo với nam thần, nếu cậu không đi, tớ sẽ rất sợ hãi đó."
Tô Duy Tây nhếch môi cười, nhìn xa xăm:"Được rồi được rồi, tớ đi bồi cậu."
"Thật là tốt quá đi mà, cậu ở đây tiếp tục tham qia phỏng vấn đi nha, tớ phải trở về chỗ làm đây. Không thể ngay ngốc ở chỗ này được, cậu biết mà vị giám đốc mãn kinh kia nếu về đến nơi không thấy tớ nhất định sẽ truy lùng."
"Được, tớ kết thúc thì liền gọi cho cậu." Tô Duy Tây đem ly cà phê đưa cho Lương Ngọc.
Lương Ngọc gật đầu, cầm ly cà phê rồi chạy đi.
Tô Duy Tây trở về phòng ngồi chơi điện thoại nửa giờ, phỏng vấn cũng không lâu, rất đơn giản nhưng hỏi mấy câu, cô căn cứ vào tình huống của mình mà trả lời, phỏng vấn xong. viên sĩ quan yêu cầu cô ấy trở lại, chờ đợi tin tức.
Thời gian càng lâu, Tô Duy Tây gọi điện thoại cho Lương Ngọc, liền đến quán cà phê chờ Lương Ngọc tan việc, thời gian chênh lệch không lớn, sau hai giờ, Lương Ngọc liền gửi tin nhắn cho cô:
[Tô Duy Tây, đi ra ngoài và gặp mặt tại giao thông công cộng ở phía bên kia đường.]
Lúc này trong quán cà phê đã có thêm một ít khách hàng, Duy Tây từ trong sảnh đứng dậy, đi dọc theo hành lang, bước vào, nhìn thấy Tiêu Văn Ngôn đi tới, cô vội vàng rời đi. Quay lại một vòng, cô vô tình đụng phải túi cà phê và đi đến dịch vụ giao hàng.
Một chút cà phê bị bắn ra, và người phục vụ hét lên: "Cô ơi, cô có sao không? Cô có bị ném cà phê không?"
"Không không không, xin lỗi..."
Cô vội vàng xin lỗi người phục vụ, chợt nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng xoay người chạy về hướng ngược lại vì sợ bị Tiêu Văn Ngô nphát hiện.
Tiêu Văn Ngôn hình như nghe thấy động tĩnh ở đây nhưng lập tức đi tới, chỉ thấy một người phục vụ đứng đệt ra ở đó, hỏi: "Vừa rồi có một vị tiểu thư sao?"
Người phục vụ thành thật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cô ấy đi sau đó, hình như rất sốt ruột."
Tiêu Văn Ngôn với đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía sau người phục vụ, lúc này có một người đàn ông trung niên lên lầu, nhiệt tình chào hỏi: "Anh Ngôn! Anh đến rồi, mọi người chờ anh có chuyện tốt."
"Được rồi, tôi lên ngay." Tiêu Văn Ngôn quay lại nhìn người đàn ông trung niên lịch sự nhưng tươi cười, lại nhìn hành lang rồi đi lên lầu.
Sau khi hợp tác được thống nhất, tin tức mà anh ta tìm thấy đến từ Thời Lâm, và Tiêu Văn Ngôn chạy lên bờ để tìm Thời Lâm.
Lúc này bên bờ biển thanh âm rất lớn, cơ hồ là chật kín người, đều vì nữ chính hát bài này, Tiêu Văn Ngôn đi vào, Thiên Lâm liền bưng hai chén hồng từ trên bàn xuống. Băng ghế bên kia thong thả trôi qua.
Giọng ca Haiti được biết đến như một làn sóng sành điệu nhất trong quán bar, đối với khách không phải là ngôi sao người mẫu, họ đều là những nhân vật. chủ nhân của quán bar này Người sáng lập, chỉ cần bên kia không có gì để nói, hắn căn bản là đang ngây ngốc ở quán bar này.
"Uống một ly." Thời Lâm đem rượu đưa tới Tiêu Văn Ngôn trước mặt.
Tiêu Văn Ngôn nói: "Không uống rượu, lát nữa phải lái xe, giấy chứng nhận đâu?"
"Chính là, chúng ta mau tới một chỗ," Thời Lâm đặt hai ly rượu lên quầy bar bên cạnh, mang theo Tiêu Văn Ngôn lên lầu hai văn phòng, "Tôi cũng đi giới thiệu với cậu một ít. Các cô tiếp tân. Chà, công ty của cậu gần đây không phải tuyển nghệ sĩ mới sao, họ đều là sinh viên, tôi đã nhìn thấy một vài người, họ trông khá đẹp, tôi tin rằng cậu sẽ coi trọng họ. "
"Không có hứng thú." Tiêu Văn Ngôn để một tay ở trong túi, tự mình đẩy cửa phòng đi vào, ên trong an tĩnh hơn rất nhiều.
Thời Lâm đem toàn bộ tài liệu tra được đặt lên bàn, người dựa vào ghế nói:" Không phải tôi không nhắc cậu nhưng ở hiện tại cậu muốn nữ nhân gì chẳng có,, chỉ vì mấy chuyện tìm người này mà mang mệt vào người."
Có thể không nhắc sao? Thời Lâm so với hắn thì về Trung Quốc trước hai năm, khi ấy sóng biển vừa mới ập đến quán bar của anh, người này vội đến phát một tin, quả thực có một không hai. Chỉ vì em gái của hắn rời đi đến nay đã ba tháng, khi ấy Thời Lâm liền cảm thấy chuyện này căn bản không còn hi vọng gì nữa, hơn nữa khi ấy quán bả đang được chuẩn bị.
Anh nói với gia đình rằng mình thích kinh doanh quán bar, Tiêu Văn Ngôn biết truyện thì liền đến Lăng Hải, ném cho Thời Lâm một tấm thẻ, báo một khẩu và nói:" Bên trong có 200 vạn, coi như tôi đầu tư vào quán bar của cậu, mọi việc đều do cậu quyết định, chỉ cần giúp tôi tìm người. Nhất định phải tìm được cô ấy."
Thời Lâm liền cảm thấy hắn vô cùng điên cuồng, chỉ có một cái tên cùng ảnh chụp, những tư liệu khác đều bị hủy bỏ, cứ thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn bè với nhau, hơn nữa anh vừa mới nhận tiền của người ta. Sau khi hắn rời khỏi Lăng Hải, Thời Lâm cũng cho người đi tìm, dùng mọi mối quan hệ, nhưng chỉ một tháng sau anh liền bị điều ra nước ngoài.
Thời Lâm cảm thấy rất thần kỳ, ấn hắn kia tính cách như thế nào sẽ dễ dàng liền khuất phục, sau lại Thời Lâm vẫn là vẫn như cũ hỗ trợ ở quốc nội khắp nơi hỏi thăm, nhưng mỗi lần kết quả cơ hồ đều là thất vọng mà về.
Tiêu Văn Ngôn kéo ra ghế dựa ngồi xuống, lật xem tư liệu.
Thời Lâm than thở, đôi tay ôm ngực nói: "Hiện tại tìm được người, ngươi muội muội liền ở lang hải, kế tiếp ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?"
"Đem mấy năm nay thiếu hụt đền bù trở về." Tiêu Văn Ngôn nói, đôi mắt dừng lại ở Tô Duy Tây ảnh chụp nơi đó, màu đen tóc dài đừng ở lỗ tai phía sau, một đôi tựa minh sơn tịnh thủy mặt mày, hơi mỏng hai cánh môi nhẹ nhàng nhấp, là ôn nhu như xuân phong quất vào mặt tươi cười.
Hắn từ nhỏ liền chưa thấy qua cha mẹ vài lần, là nãi nãi đem hắn mang đại, ở hắn năm tuổi thời điểm, ngày đó Tiêu Minh đột nhiên ôm cái mới sinh ra hài tử về nhà, nãi nãi túc một khuôn mặt đem Tiêu Minh gọi vào thư phòng, hắn khi đó mới vừa bị a di từ trong trường học tiếp về nhà, đi ngang qua thư phòng thời điểm liền nhìn thấy Tiêu Minh quỳ gối nãi nãi trước mặt, nãi nãi rống lên một câu "Ngươi muốn cho như nguyệt như thế nào đãi kia hài tử a" sau, liền vỗ về ngực ngồi trở lại ghế trên, Tiêu Minh cũng không biết nói gì đó, nãi nãi xua tay làm Tiêu Minh đi ra ngoài.
Lúc sau nãi nãi nói cho hắn, đây là mụ mụ cho hắn sinh tiểu muội muội, làm hắn về sau nhất định phải hảo hảo bảo hộ muội muội, hắn đáp ứng, bất quá hắn phát hiện mẫu thân cũng không phải thực thích cái này muội muội, may mắn mẫu thân kia đoạn thời gian cũng chưa như thế nào về nhà, hắn mỗi ngày liền cùng nãi nãi chăm sóc "Muội muội", sau lại trưởng thành, "Muội muội" thượng sơ trung, nãi nãi lão nói: "Chúng ta duy tây nha thật là càng dài càng đẹp, nhìn lên liền đặc biệt có phúc khí tướng mạo, tương lai nếu là ai cưới đi rồi chúng ta duy tây, nhất định phi thường cao hứng, hy vọng a người kia có thể vẫn luôn đem chúng ta duy tây phủng ở lòng bàn tay yêu quý."
Hắn nghe lời này liền không quá thoải mái, cũng không hảo cùng nãi nãi tranh luận, dù sao cũng là chính mình sủng như vậy nhiều năm "Muội muội", sao có thể cho người khác a, liền ngầm trộm cùng duy tây ước pháp tam chương: "Đệ nhất, không thể thích người khác, ngươi chỉ có thể thích ca ca ta, đệ nhị, cũng không thể gả cho người khác, ta không cưới ngươi liền không thể trước gả, đệ tam, mặc kệ ở nơi nào, ngươi đều phải nhớ rõ ta."
Sau lại nãi nãi bệnh nặng, qua đời trước kêu hắn đi nói chuyện, cũng đem hết thảy đều nói cho hắn, làm hắn về sau đừng với duy tây có thành kiến, nhất định phải hảo hảo bảo hộ duy tây, hắn cũng là khi đó mới phát hiện, cô nương này cùng hắn lớn lên một chút đều không giống a......
*
"Mẹ ngươi bên kia nếu là biết người ở chỗ này, đến lúc đó sự tình liền phức tạp, chính ngươi cũng rõ ràng, mẹ ngươi từ nhỏ liền không thích nàng." Thời Lâm ninh khởi lưỡng đạo mi.
"Ta thích nàng là được." Tiêu Văn Ngôn nửa rũ mắt, đồng tử lặng im.
Thời Lâm lăng: "Không phả
i đâu, ngươi nghiêm túc?"
"A," Tiêu Văn Ngôn lên tiếng, khóe miệng hơi câu, tư liệu đã toàn bộ xem xong, hắn đuôi mắt kiều, "Ta chẳng qua này đây ca ca thân phận đãi nàng mười tám năm mà thôi, ca ca không đều là như vậy đương sao? Đối chính mình muội muội hảo, sủng nàng, nhưng hiện tại nàng chỉ là Tô Duy Tây, mà ta đã không nghĩ ở trong mắt nàng vẫn là cái ca ca."
"Cầm thú a cầm thú!" Thời Lâm tựa hồ nghe ra một khác tầng ý tứ, lại kêu to, "Tiêu Văn Ngôn ngươi nha so lão tử còn cầm thú!"
"Cũng thế cũng thế."
Tiêu Văn Ngôn cười ra tiếng, trong đầu cũng đã đem sự tình đều loát rõ ràng, thế nào nguyệt năm đó hẳn là chỉ là làm Tô Duy Tây sửa lại tên sau đó rời đi Tiêu gia, cũng không có đem nàng đưa đi nơi nào, bằng không Tô Duy Tây lại đem tên sửa trở về thời điểm, thế nào nguyệt vì không cho hắn tìm được người nhất định sẽ không cho phép, làm một người nhân gian bốc hơi phương pháp chính là một lần nữa đổi cái thân phận sinh hoạt, nhưng thế nào nguyệt hẳn là không thể tưởng được Tô Duy Tây sẽ lại đem tên cấp sửa trở về.
"Có chuyện ta phải đi làm một chút," Tiêu Văn Ngôn nhìn cá nhân tin tức địa chỉ kia một lan, đứng dậy đối Thời Lâm nói, "Hôm nào thỉnh ngươi uống rượu."
Thời Lâm hồ nghi mà nhìn mắt Tiêu Văn Ngôn, gõ gõ mặt bàn, "Ai ai ai, ta cùng ngươi nói nghiêm túc, này cũng không phải là nói giỡn, mẹ ngươi tuy đã lui một bước đem cổ quyền toàn bộ giao ra đây, hiện tại an tâm chiếu cố ngươi ba, nhưng vẫn là có nhân mạch làm việc, chính ngươi cẩn thận một chút nhi."
"Đi rồi."
Tiêu Văn Ngôn đem tư liệu phóng trên bàn, cũng không biết nghe đi vào không, liền rời đi.
"Cúi chào bái," Thời Lâm xua tay, ngồi trở lại làm công ghế, ấn hai hạ con chuột mở ra trò chơi, tự lẩm bẩm thở dài, "Ai, vội người đều có việc nhi làm, ta ước cái loli âm chơi game đi."
Vote sao cho cây Nấm siêu lười này đi mấy bà
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.