Trong phòng KTV náo nhiệt, có một vị học muội đeo kính gọng tròn từ ghế bên trong đi ra chỗ Tô Duy Tây đang ngồi ở rìa ngoài ghế, thì thầm vào tai cô vài câu, sau đó cả hai đứng lên đi ra ngoài.
Hôm nay là sinh nhật của một học đệ năm nhất khoa nhiếp ảnh, dù sao kì thi cuối kì cũng sắp kết thúc nên ai nấy đều muốn ra ngoài chơi một chút cho khuây khỏa. Vị học muội này có đặt một cái bánh kem ở của hàng lân cận, cách KTV cũng không xa, chỉ khoảng một lối rẽ.
Vừa rồi chủ quán gọi tới nói bánh kem đã làm xong, trực tiếp đến lấy, Tô Duy Tây vừa lúc không có việc gì làm còn là hội trưởng nên cùng vị học muội ban nãy đi lấy bánh
Nơi đây là điểm ăn chơi lớn nhất ở Lăng Hải. Từ lâu đã được xướng danh thiên đường vô ác. Có đủ loại hộp đêm và câu lạc bộ KTV. Tuy là một nơi nguy hiểm nhưng thường ngày đều có cảnh sát lái xe đến tuần tra, an ninh trật tự khá ổn. Dù sao cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến nơi này nhưng tình cảnh trong bóng tối dâng trào, bằng mắt thường không thể nhìn thấu.
Sau khi lấy bánh, Tô Duy Tây quay lại với vị học muội năm nhất, cô em đó tên là Tống Vũ, là một cô gái dễ thương, ngoan ngoãn điển hình. Thường tự mình tiến cử bất cứ công việc có thể làm trong câu lạc bộ.
Cả hai đang vừa đi vừa nói cười thì đột nhiên có một người đàn ông cao lớn chạy ra từ giữa hai chiếc ô tô đang đậu bên đường, Tống Vũ đang đứng phía ngoài lại bị va vào, loạng choạng không vững khiến bánh kem rơi xuống đất vỡ tan tành.Một ít kem từ khe hở của sàn xe chảy ra, Tô Duy Tây nhanh chóng đỡ lấy Tống Vũ
"Em có sao không?" Tô Duy Tây lo lắng hỏi
Tống Vũ lắc đầu tựa hồ bị dọa sợ, nắm chặt lấy áo của Tô Duy Tây
Người đàn ông hét lớn: "Ai da tiểu muội muội này, tuy cô không bị làm sao nhưng lại khiến ông chú này bị thương, khiến cả trái tim cũng suýt muốn rơi ra ngoài!"
Tô Duy Tây kéo cô lại một khoảng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Khắp người anh ta nồng nặc mùi rượu,đoán chừng khoảng 30 tuỏi, trên cằm có một nốt ruồi lớn, máu đỏ tươi bò khắp hai tròng mắt như mạng nhện, giống như vừa va mạnh vào thứ gì đó.
"Chị ơi, đi nhanh đi, chúng em không muốn bánh ngọt nữa, người này trông thật đáng sợ."
Tống Vũ kéo ống tay áo Tô Duy Tây có chút khóc lóc.
Tô Duy Tây liếc nhìn cái bánh trên mặt đất, vừa rồi cô cũng có chút sợ hãi, người trước mặt thoạt nhìn không phải người tốt, cô cũng không muốn cùng người say nói lý lẽ, không được lợi ích gì cả. Bạn càng nói họ sẽ càng được một tấc lại tiến thêm một thước.
Cô cố gắng hết sức bình tĩnh kéo Tống Vũ trở lại, xoay người bước đi, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, chúng ta đi nhanh lên."
Tống Vũ nặng nề gật đầu rồi đi nhanh theo sau.
Ai biết được ông chú trung niên kia nhìn bóng lưng hai người rồi khịt mũi bất mãn, đang đứng sau xe nói chuyện điện thoại thì vô tình nhìn thấy hai cô bé, một cô ngây thơ và một cô gái còn lại là Lolita. Một luồng sinh khí dồn lên não nên cố tình phải muốn đưa hai người đi uống rượu, nhưng lại bị đánh gục tại chỗ.
Bảy tám người tóc vàng tóc trắng lần lượt xuất hiện xung quanh anh ta, có người đề nghị: "Anh hai, anh muốn tôi bắt hai ả kia lại để anh thưởng thức không?"
Ông ta suy nghĩ một chút rồi ra hiệu cho bọn họ đuổi theo, một nhóm người ngay lập tức chia nhau ra và hành động.
Hai người họ đi đến nơi đường phố đông người nhưng Tô Duy Tây chưa đi bao xa đã nhận ra có người theo sau, đoạn đường phía trước đã bị chặn, cô quay lại kéo Tống Vũ định chạy, nhưng bên kia đã đuổi kịp. Dù sao bọn chúng cũng là những người đàn ông trẻ tuổi, dồi dào tinh lực, làm sao cô có thể chạy thoát.
Bây giờ họ dường như đã đi vào vùng đất hoang, dù tiếng nhạc ồn ào vẫn còn đấy, nhưng ngoại trừ cảnh sát tuần tra, nơi buổi tối ít người qua lại hơn nữa còn chẳng ai biết người xuất hiện là tốt hay xấu, còn dám đuổi theo kia phô trương như vậy.Hẳn là có người sau lưng, hoặc là kẻ não tàn không coi pháp luật ra gì.
Tống Vũ đang chạy thì vô tình bị ngã, thấy có người đi qua, Tô Duy Tây vội đỡ Tống Vũ dậy, ngồi xổm trốn dưới một bụi cây xanh, hỏi có sao không, cô gái nhỏ liền lắc đầu
Tô Duy Tây đứng dậy một chút liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, cùng nhau chạy nhất định sẽ dễ bị bắt hơn, vì vậy cô nói nhỏ: "Em chạy xuống con đường đó, tìm chỗ an toàn mà trốn rồi gọi cảnh sát nhé. Chị đi lối này, đánh lạc hướng bọn chúng, cứ yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ tới."
Tống Vũ gật đầu đồng ý. Tô Duy Tây chờ cô chạy khuất đi rồi mới sẵn sàng làm mồi nhử, nhưng lại không thấy ai, có thể là đối phương tìm sai đường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Tống Vũ hẳn đã bình an vô sự, đây không phải lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, nhưng so với phim còn kinh khủng hơn, dù có đi đâu, đám người đó vẫn sẽ đuổi theo bạn không từ bỏ.
Tuy nhiên, tính cảnh giác của cô khá cao, kể từ khi sự việc kinh hoàng xảy ra với cô một năm trước, cô đã trải qua hai tháng trong bệnh viện trước khi hoàn toàn bình phục, điều này cũng làm bệnh sợ hãi của cô thêm trầm trọng, từ đó cô phải học cách tự bảo vệ mình.
Sau khi xác nhận lại rằng không có ai đuổi theo xung quanh, Tô Duy Tây chậm rãi đi về phía KTV đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Vũ.
Vừa rồi cô ấy đã chạy, cũng không nghỉ ngơi được lâu.
Chỉ hai giây sau khi cuộc gọi được kết nối, Tô Duy Tây đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh không ổn, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện xung quanh mình đã bị bao vây, giọng Tống Vũ phát ra từ ống nghe điện thoại: "Chị ơi, chị không sao chứ. Em đã gọi cảnh sát rồi., Cảnh sát... "
Tống Vũ chưa kịp nói xong, Tô Duy Tây đã cúp điện thoại, bỏ vào túi, đằng trước và sau lưng đều có người, cô giơ chân bỏ chạy. vào con hẻm bên cạnh, nhưng không ngờ cô bị chặn lại.
Tô Duy Tây bị dồn vào chân tường, ánh sáng từ đâu đó chiếu xuống cắt mặt đất thành hai phía, nửa sáng nửa tối. Cô hoàn toàn ẩn trong bóng tối, lưng dựa vào tường, mắt dán chặt vào nhóm người trong trước mặt cô ấy.
"Yo, còn muốn bỏ chạy. Tiểu cô nương này thật là rất thông minh nha, biết chia hai ngả, ngươi đụng phải ta, không xin lỗi còn muốn bỏ đi sao? Thậm chí đến mặt cũng không thèm nhìn." Người đàn ông trung niên đó cũng đi tới, giọng nói thô bạo, ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh tú sáng sủa của Tô Duy Tây, trong mắt hiện lên một tia háo sắc.
"Ông là ai? " Tô Duy Tây đột nhiên hỏi, âm thanh có chút trầm thấp.
"......"
A Hoàng Mao nhịn không được cười, bị ông bác vỗ mạnh vào đầu "Mẹ nó, còn không mau nói cho nó biết lão tử là ai!"
Ông ta vừa dứt lời liền có một tên kiêu ngạo mà lên tiếng "Đây là hổ sư huynh của chúng ta, con rắn đầu đất nơi này, thế nào, đã sợ chưa?"
"Ồ.. " Tô Duy Tây hờ hững đáp.
"....." Ông bác.
"....." Người vừa lên tiếng.
Lúc này, ở cuối con hẻm, một chút tia lửa đỏ bùng lên, một người đàn ông mặc vest đen đang dựa vào tường, trên môi nhấp một điếu thuốc.
Anh đút một tay vào túi quần, trời tối mịt không nhìn rõ mặt, bên cạnh có tiếng nước chảy róc rách.
Rõ ràng là cả nhóm không hề để ý đến anh ta. Người đàn ông nhìn sang đây một lúc với vẻ thích thú, ngón chân của anh ta theo thói quen gõ xuống đất hai lần, sau đó anh ta thu lại đôi chân dài của mình và đứng cao. Ánh sáng tách ra vào lúc này, khiến người đàn ông kia như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.
Ông chú trung niên đột nhiên khó chịu, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt vào nhau, miệng nồng nặc mùi rượu: "Hai ngươi đưa cô ấy về đi!"
Lập tức có người nắm lấy cánh tay Tô Duy Tây, Tô Duy Tây đẩy mạnh. Lôi kéo hắn nghiến răng không kêu, phi thường bình tĩnh.
"Yo, dai thật đấy"ông chú chế nhạo hai lần khiến mọi người xung quanh phải bật dậy
"Buông ra, nhỡ đâu các ngươi mạnh tay làm bị thương tiểu muội muội thì sao? Để tôi đến với, em gái, đừng sợ, chú đây chỉ muốn uống rượu với cháu "
"Nào, lại đây..."
Tiêu Văn Ngôn chỉ là đi ngang qua, anh không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy, bản thân cũng không có tâm trạng lo chuyện này.
Sau khi châm điếu thuốc, anh ta vơ hai tay vào túi định bỏ đi, nhưng đột nhiên từ đó vang lên một âm thanh vang vọng, truyền vào màng nhĩ của người đàn ông và hát đầy chân tình: "glassy sky above, as long as i am alive you will be part of me......"
Tiêu Văn Ngôn sững sờ một lúc, nhạc chuông quen thuộc đến mức không thể quen hơn, anh quay đầu nhìn sang, một nhóm người đang vây quanh Tô Duy Tây đang cười vui vẻ, tốc độ của anh thay đổi theo nó.
Tô Duy Tây sợ rằng họ sẽ lấy điện thoại, vì vậy cô lấy túi của mình nhấn nút nguồn của điện thoại, tiếng chuông đột ngột dừng lại.
Nhưng ông chú có vẻ không quan tâm, sốt ruột thúc giục cậu em:
"Mau đưa cô ấy về hộp đêm cho tôi, đừng làm trễ thời gian uống rượu của Lão tử, đêm nay..."
Chưa kịp nói xong đã bị Tiêu Văn Ngôn nắm lấy cổ sau của ông ta đánh xuống một nắm đấm. Một đám người đều ngơ ngác hồi lâu mới lấy lại tinh thần chạy đến đỡ lão đại của mình đứng dậy. Sau đó tất cả đều quay quanh người đàn ông đột ngột xuất hiện dưới đèn đường.
Khuôn mặt của người đàn ông trở nên rõ ràng, Tô Duy Tây co rúm trong góc tối, người đàn ông quay đầu về phía trong góc nhìn hờ hững, Tô Duy Tây nhìn rõ người đàn ông đó, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh hãi, cô vội vàng lấy tay che mặt.Người con gái vừa mới nãy còn điềm đạm thờ ơ, bây giờ lại biến toàn bộ thành chống chiêng, gõ từng nhịp trong lồng ngực
Kỉ niệm chôn vùi bấy lâu nay cũng cứ thế tràn ra trong tâm trí..
"Con mẹ nó! Thích xen vào việc của người khác cũng không nhìn xem đây là lãnh thổ của ai" Ông bác lau hai cái mũi chảy máu, nhưng máu vẫn cứ chảy ra.
Đàn em bên cạnh vội vàng đưa khăn giấy, ông ta ngẩng đầu nhét giấy vào lỗ mũi, hung hăng chỉ vào Tiêu Văn Ngôn
"Các ngươi xông lên đánh hắn đến tàn phế! "
Bộ dạng trông rất buồn cười.
Tiêu Văn Ngôn nhếch môi cười, có người xông lên, anh dễ dàng tránh được nắm đấm của hắn, nắm chặt tay rồi nhấc ra sau, người đàn ông hét lên, anh giơ chân đạp lên người đàn ông khiến hắn lăn tròn như quả bóng, anh đá ra để chặn những người đang xông lên phía sau
Một đám người lập tức cảm thấy có chút khó đối phó, có người phía sau họ từ đâu đó nhặt lấy một cây gậy, dùng nó vươn nanh múa vuốt đánh Tiêu Văn Ngôn. Anh cúi người tránh sang một bên, sau đó đoạt lấy một cây gậy khi đánh nhau trong đám đông, anh đánh vô cùng nhanh, chính xác lại tàn nhẫn nên không ai có thể đến gần anh cả, vì vậy tất cả chỉ có thể lấy cành cây khô mà đánh. Vài người trong đó quăng cả gậy ôm đầu ôm chân hoảng sợ bò đi
Lúc này, một bóng người táo bạo lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tiêu Văn Ngôn, một con dao sáng lóa từ trong ống tay áo ra, đâm vào lưng Tiêu Văn Ngôn...
Tô Duy Tây mở mắt ra vừa thấy, trong lòng lại nhướng lên, nhưng cô không thể và không muốn phát ra âm thanh, đúng vào thời khắc mấu chốt, cô hít một hơi thật sâu và hét lên bằng giọng giả thanh: "Cẩn thận phía sau!" Sau khi hét lên, cô lập tức che miệng lại.
_____________
Fllow page có gắn link ở tường nhà để nhận thông báo mỗi khi ra chương mới nha
(' ∀ ' *)