Chương trước
Chương sau
Mặc dù trận đấu của đám Giang Nguyên đã kết thúc từ lâu nhưng lượng người xem không hề giảm đi mà còn có xu hướng tăng lên.

Không ít người đam mê cơ giáp ở Liên Bang đang phân tích kỹ càng từng động tác một, sau đó cắt ghép video thi đấu tạo thành một clip tổng hợp hoàn chỉnh.

Sau đó up lên mạng vũ trụ, rồi nó tự dưng trend khắp mọi nơi.

Tại khán đài của đấu trường, ngay sau khi trận đấu kết thúc, Omega ngồi cạnh Horace lo lắng rời đi ngay, Alpha cao lớn nọ cũng đi theo luôn. Không có tiếng thầm thì liên tục của Omega ở bên cạnh, rốt cục thì Horace cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Đang vui sướng vì được yên tĩnh, đột nhiên bên tai anh vang lên một giọng nói. Người nói không hề cố tình nén giọng trầm xuống, nhưng nghe vẫn êm tai đến lạ:

"Thế nào? Anh dạy con chúng mình tốt phết đúng không?"

Horace đáp lại một tiếng: "Ừ."

Trận đấu kết thúc rồi, Horace thấy khán giả đang đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lần lượt ra về hết, anh cũng định đi qua nhìn Kỷ Dung một lần. Lẽ ra lần trước anh đã muốn lén gặp Kỷ Dung ở vũ hội, không ngờ Kỷ Sùng lại nhảy ra làm gián đoạn kế hoạch.

Nghĩ đến đứa con vừa chào đời không bao lâu đã bị gửi đến chỗ Kỷ Sùng, Horace áy náy vô cùng. Khi ấy hoàn cảnh của ông và đất nước quá ác liệt, anh lo lắng mình không thể nào đảm bảo an toàn cho Kỷ Dung nên mới đưa đứa trẻ đến chỗ cha nó trong nỗi tuyệt vọng.

...

Trên trán Giang Nguyên có một lớp mồ hôi mỏng, thi đấu liên tục ba trận vẫn hơi quá sức với thể lực của cậu.

Kỷ Dung lon ton chạy về phía ban hậu cần lấy nước rồi hớt hải chạy về.

Thấy có nước, mấy tên chết khát trong đội đều nhìn chằm chặp vào Kỷ Dung, hai tay đưa về phía anh.

Chỉ thấy Kỷ Dung khéo léo vòng qua đám người này, chạy lại chỗ Giang Nguyên đưa nước trong tay cho cậu.

Cố Bạch vô cùng ai oán: "Móng vuốt bọn anh chìa ra một đống thế mà cậu không nhìn thấy à Kỷ Dung?"

Kỷ Dung: "..."

Giang Nguyên nghe thấy thế thì mỉm cười, nhận nước từ Kỷ Dung: "Đây là đãi ngộ đặc biệt chỉ em mới có thôi, các anh muốn uống thì tự đi mà lấy."

Này, đúng là như vậy đấy.

Kỷ Dung liếc nhìn Giang Nguyên, âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.

Giang Nguyên mở nắp chai nước, tu một hơi hết nửa chai. Thể lực của thân xác này không thể nào so sánh được với Kỷ Dung, tên kia như kiểu được làm bằng thép ấy.

Mấy người vừa uống nước xong đang định đi vào sau khán đài thì thấy Kỷ Sùng cùng một người đàn ông bước tới. Người này còn đeo một cái kính râm che kín hết cả khuôn mặt khiến đám sinh viên ngơ ngác.

Kỷ Dung cũng chết lặng luôn.

Bố đưa cả mẹ kế đến xem anh thi đấu luôn rồi.

Xem tình hình này thì chắc không lâu nữa là mẹ kế sẽ được chuyển thành chính cung.

Nhìn kỹ còn thấy bố đang nắm tay người ta kia kìa.

Lại còn nắm kiểu đan ngón tay vào nhau nữa chứ.

Cố Bạch: "Chào nguyên soái."

"Thi đấu tốt lắm." Kỷ Sùng nói.

Đám trẻ con đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, luống cuống trước lời khen từ thần tượng của chúng!

Sướng quá!

Kỷ Dung không sướng, anh cảm thấy hơi hoảng.

Mặc dù mẹ kế đang đeo kính râm rất to, nhưng anh vẫn cảm thấy người ta đang nhìn mình á! Nhìn chăm chú thế kia chắc chắn là đang đánh giá anh rồi!

Kỷ Dung chau mày nhìn Horace đang đứng bên cạnh Kỷ Sùng.

Horace định nhân cơ hội này trò chuyện một lát với Kỷ Dung, đang chuẩn bị lên tiếng thì thấy nguyên soái Alfonso và Hans đang vừa trò chuyện vừa đi về hướng này.

Sợ Hans sẽ nhận ra mình, những lời muốn nói đều nén lại trong lòng: "Tôi thấy hơi không thoải mái, đi trước nhé. Các cậu cứ trò chuyện tiếp đi."

Kỷ Sùng cụp mắt xuống, nắm chặt tay Horace, nói khẽ: "Anh đưa em đi."

Kỷ Dung: "..."

Mắt thấy bố đưa mẹ kế đi, trong lòng như chết lặng: Hình như bị mẹ kế ghét rồi...

Hans bước tới, mỉm cười nhìn mọi người nói vài câu, ánh mắt rơi lên thân ảnh Kỷ Sùng cùng Horace vừa mới rời đi.

"Đó là ai?" Anh ta quay lại hỏi Alfonso đứng cạnh.

Alfonso: "À, đó là Kỷ Sùng và Omega mà Kỷ Sùng đã gặp khi đến Hoyt lần này. Tiếng sét ái tình đấy."

Omega? Hans quay lại nhìn thêm hai lần nữa. Chắc là anh ta nghĩ nhiều rồi, vừa nãy nhìn thoáng qua anh ta còn tượng mình nhìn thấy bệ hạ chứ, Hans đưa tay lên ấn ấn hai đầu lông mày.

...

Trận đấu kết thúc, Giang Nguyên cùng các thành viên trong đội không ở lại đấu trường lâu. Cả buổi sáng thi đấu, mệt bã cả người rồi. Cả đám kéo nhau về cung Silva nghỉ ngơi. Người thì đi rồi, còn diễn đàn của cuộc thi Cơ Giáp Đại Chiến thì đang bùng nổ.

Sao Rid, đại học Rid, 10 giờ tối.

Tống Di Thụy vừa bước chân vào ký túc xá đã nghe thấy bạn cùng phòng hò hét ầm ĩ: "Đù mé, cậu đã xem livestream giải đấu cơ giáp hôm nay chưa? Đội Liên Bang đỉnh vờ cờ lờ luôn, Irla bị đánh cho ngu người luôn!"

"Mẹ kiếp, cậu ấy mạnh vãi! Tôi thấy trong phần giới thiệu có một tuyển thủ tên là YUAN mới tốt nghiệp trường THPT Số 1 Rid năm vừa rồi và thi đỗ vào học viên Quân Đội Đệ Nhất, cậu ấy là người Rid."

"Trường số 1? Vãi ò, tui học trường số 2 nè. Biết thế tui đã học hành chăm chỉ hơn để vào trường số 1, biết đâu lại quen được cậu ấy!"

Tống Di Thụy chưa xem trận đấu hôm nay, hoặc là hắn không muốn xem. Giang Thiên Tắc biết chuyện thi đấu này, ông cũng không cố ý giấu giếm nên hắn ta đã nghe cha mình nói về chuyện Giang Nguyên sẽ đại diện cho Học viện Quân Đội Đệ nhất tham dự thi đấu Cơ Giáp Đại Chiến lần này.

Từ sau khi rời khỏi Sao Thủ Đô trở về Rid, hắn cố tình không quan tâm đến những tin tức về Giang Nguyên, chính xác là muốn để ý đấy nhưng mà không dám để ý.

Tống Di Thụy hít một hơi thật sâu, sau đó bước vào phòng, ngồi xuống chỗ của mình. Hắn ta vừa ngồi xuống, bạn cùng phòng đã xán lại gần quàng vai bá lấy lưng ghế, nhìn hắn hỏi: "Di Thụy, cậu quay lại rồi?"

Tống Di Thụy im lặng gật đầu.

"Di Thụy, tui nhớ là cậu học trường trung học số 1 Rid đúng không?" Bạn cùng phòng đột nhiên hỏi. "Tiện đây thì cậu hẳn là có biết Giang Nguyên phải không?"

Tống Di Thụy: "..."

"Hồi đi học cậu ấy giỏi lắm ư? Tui thấy kỹ thuật bắn súng của cậu ấy đỉnh cực, đánh nhau cũng rất giỏi. Ván thứ hai cậu ấy vừa chạm mặt đã xử địch trong phút mốt rồi!"

"Còn phải hỏi? Lão Tống nhất định là biết Giang Nguyên rồi! Nhưng Giang Nguyên lại không biết cậu, há há!"

Tống Di Thụy nghe được những lời này toàn thân cứng đờ. Răng hắn cắn chặt vào môi, bàn tay vô thức đưa lên che phần trái tim, đau thật, nỗi đau âm ỉ từng cơn từng cơn ụp vào người hắn.

"Tôi..." Tống Di Thụy cực kỳ muốn nói, hắn ta biết Giang Nguyên chứ. Mấy tháng trước bọn họ còn là người yêu của nhau, lời muốn nói tràn ra đến miệng, cổ họng lại đắng nghét không thót nên lời. Dưới ánh mắt của ba người bạn cùng phòng, hắn đành phải thừa nhận Giang Nguyên không biết hắn.

Tống Di Thụy ngồi một mình tại chỗ trong khi ba đứa bạn cùng phòng của hắn vẫn đang bàn tán sôi nổi về trận thi đấu vừa rồi.

"YUAN trả đòn quá đẹp mắt!"

"Bắn đạn đối đạn, phán đoán chuẩn xác, đánh phát chết luôn. Đỉnh thật sự!"

Giọng bình luận không ngừng vang lên trong ký túc xá, Tống Di Thụy vội vàng đi tắm không dám nghe. Vừa ra khỏi phòng tắm, bước lên giường nằm, một người bạn cùng phòng của hắn ân cần nhắc nhở: "Lão Tống, máy liên lạc của cậu vừa kêu đấy. Tiện đây thì cuối tuần này cậu có về nhà không?"

Tống Di Thụy khẽ lắc đầu: "Tôi không về."

"Ồ, thế thì cuối tuần nhận giúp tôi hàng ship đến nhé, tôi sẽ nhờ robot mang thẳng lên ký túc luôn."

Tống Di Thụy ừ một tiếng rồi cầm máy liên lạc ở cạnh giường lên.

Thu Cảnh Minh: Anh Thụy ơi, có đó không?

Thu Cảnh Minh: Mai em phải đi viện kiểm tra, em không muốn đi một mình, anh đi cùng em được không?

Thu Cảnh Minh: Anh Thụy đang bận việc ạ? Anh đọc được tin nhắn của em thì trả lời em nhé.

Đọc đến đây, tay cầm máy liên lạc của Tống Di Thụy dừng lại một chút, rồi trả lời: Ngày mai anh có tiết.

Tin nhắn vừa gửi đi, khung chat của đối phương đã hiện đang nhập, hiển nhiên là vẫn luôn cầm máy liên lạc.

Lát sau, máy liên lạc lại có tin đến.

Thu Cảnh Minh: Anh có thể xin nghỉ được không?

Tống Di Thụy: Sẽ bị trượt môn.

Thu Cảnh Minh: Dạo này anh bận thế, cuối tuần cũng không về được... Học đại học căng thẳng thế ạ?

Tống Di Thụy: Ừ, anh hơi mệt. Mai anh sẽ nhờ A Chính đưa em đến bệnh viện, ngủ đây.

Thu Cảnh Minh: Vậy cũng được. Anh Thụy ngủ ngon.

Tin gửi đi xong, Thu Cảnh Minh ngồi ở đầu giường nhìn tin nhắn cuối cùng kết thúc bằng hai chữ ngủ ngon. Vừa tắt màn hình máy liên lạc, cậu ta chợt nghe thấy có âm thanh thông báo, tưởng là Tống Di Thụy nhắn lại liền vội vội vàng vàng mở máy lên. Nhưng cậu ta lại thất vọng rồi, đó là tin nhắn của một người bạn cùng lớp với cậu.

Lâm Hiên: [ảnh] [ảnh]

Lâm Hiên: Nhóc Cảnh Minh ơi, đây là anh cậu nè! Mình nhớ là anh cậu năm nay cũng mới vào đại học! Anh ấy đỉnh quá đi mất thôi

Trong ảnh có rất nhiều người, nhưng nhiều mà không loạn, rõ ràng là một bức ảnh tiện tay chụp đại, trong ảnh có khoảng mười người, chỉ cần liếc qua cậu ta cũng nhận ra được ai là Giang Nguyên.

Trong ảnh, Giang Nguyên đang quay sang một bên, nói chuyện với anh chàng đẹp trai ở bên cạnh. Thu Cảnh Minh nhận ra đây chính là người bạn học Alpha của Giang Nguyên mà cậu ta gặp được lúc trước.

Trong ánh mắt anh ta nhìn về phía Giang Nguyên không giấu nổi nét cười trìu mến.

Người này thực sự thích Giang Nguyên rất nhiều.

Giang Nguyên trông hơi gầy hơn so với lần trước gặp mặt, có vẻ do thời gian này luyện tập vất vả hơn.

Thu Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên trong ảnh, cậu ta luôn có cảm giác Giang Nguyên trông như thế này càng ngày càng hấp dẫn hơn.

Lúc Giang Nguyên nói với cậu ta là anh ghét Tống Di Thụy đã lâu, cậu ta còn không tin. Cậu luôn nghĩ là Giang Nguyên dối trá với cậu ta. Thế nhưng bây giờ, cậu ta tin rồi.

Cướp Tống Di Thụy từ tay Giang Nguyên đúng là một chiến tích để cậu ta mang ra khoe khoang thật, nhưng còn có một nguyên nhân khác, là vì cậu ta thực sự thích Tống Di Thụy. Sự ấm áp mà Tống Di Thụy mang đến cho cậu thuở thơ bé là những điều dịu dàng quý giá nhất cất giữ ở sâu trong lòng cậu. Đến tận bây giờ, cậu vẫn nhớ như in chiếc khăn quàng màu xám mà Tống Di Thụy khi còn bé đã tận tay quàng lên cổ cậu ngày nào.

Sau khi quay về Rid, cậu ta đã giục Tống Di Thụy làm lễ cưới rất nhiều lần, nhưng Tống Di Thụy vẫn lấy lí do bận học, đến bây giờ hai người bọn họ còn chưa đi đăng ký.

Thất vọng, tất nhiên là có.

Nhưng cậu càng có nhiều hi vọng hơn.

"Tít!"

Thu Cảnh Minh đang mải suy nghĩ, máy liên lạc lại kêu lên một tiếng. Cậu ta mở ra xem, vẫn là tin nhắn do Lâm Hiên gửi đến.

Lâm Hiên: Mình vừa phát hiện ra anh trai cậu đẹp trai thật đấy! Giờ tất cả Omega trong lớp mình đều đang kêu gào đòi cưới anh trai cậu, làm "chị dâu" cậu đây nè! Nếu không phải do cậu đang ốm không đến trường được, bọn họ chắc chắn sẽ vây quanh cậu, làm phiền cậu một thời gian dài đấy.

Lâm Hiên: Cậu nhất định phải sớm khỏe lại nhé! Nhanh nhanh quay lại trường nha~ *đến ôm tui nè*

Thu Cảnh Minh đọc hết tin nhắn của Lâm Hiện gửi đến máy liên lạc rồi đặt nó sang một bên. Hôm nay, máy liên lạc của cậu ta chưa hề ngừng có tin nhắn gửi đến, liên tục đổ chuông. Tất cả bạn bè cùng lớp từ cấp hai đến cấp ba đều hỏi cậu ta tuyển thủ tham gia thi đấu kia có phải anh trai của cậu không? Kể cả những người chẳng quen biết gì cũng nhắn tin đến hỏi thăm.

Trong lúc Thu Cảnh Minh còn đang suy nghĩ thì nhận được một cuộc gọi video từ người bạn thân nhất: "Nhóc Thu ơi, anh trai cậu tham gia Cơ Giáp Đại Chiến, thế mà cậu không nói với tớ! Tớ thấy tin nhắn gửi trong nhóm Omega mới biết được đó, anh trai cậu đẹp trai quá đi mất!"

"Á á á! Anh ơi em đồng ý!"

Thu Cảnh Minh: "..."

Trên màn hình, một khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà xinh đẹp vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, giọng nói vang lên trong trẻo cao vút: "Hồi trước tớ có gặp anh trai cậu rồi, cũng tàm tạm thôi. Thế mà lần này nhìn thấy anh cậu, tim tớ đập thình thịch như chú nai vàng ngơ ngác, tí thì vỡ tim luôn á!"

Nói xong, Omega đột nhiên thở dài: "Hình như cậu gầy đi đó, đợt này cậu không đến trường, tớ bảo qua nhà thăm thì cậu không cho đến. Sức khỏe của cậu có vấn đề gì thế? Mai tan học tớ qua thăm cậu nhé?"

Thu Cảnh Minh: "Đừng, không cần đâu, tớ vẫn ổn."

"Thật không?" Omega cau mày, nhìn Thu Cảnh Minh một cách nghiêm túc, rõ ràng là không tin.

Thu Cảnh Minh gật đầu: "Thật mà."

"Được rồi, nhưng mà nói đến chuyện này, tớ chợt nhớ hình như cậu với anh trai cậu không có quan hệ huyết thống gì đúng không?"

Thu Cảnh Minh nghe thấy câu hỏi của bạn thân thì do dự một lát, sau đó hỏi dò: "Đúng, đúng thế, không có, sao thế?"

"Còn hỏi tớ sao thế?" Đào Lạc dùng ánh mắt của người cha già hiền từ nhìn Thu Cảnh Minh như nhìn đứa con không biết cố gắng: "Anh trai cậu ngày nào cũng lượn qua trước mặt cậu, thế mà cậu không có cảm giác gì à?"

Vừa nói, Đào Lạc vừa chớp chớp mắt với Thu Cảnh Minh. Thu Cảnh Minh giật mình trước lời nói của Đào Lạc. Thấy sắc mặt cậu tái đi, Đào Nhạc nhún vai: "Ok ok không đùa cậu nữa, sắc mặt cậu tái nhợt đi rồi kìa. Tệ thật đấy, cậu nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, nghỉ ngơi sớm nhé."

Thu Cảnh Minh: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.