Giang Nguyên nhướng mày nhìn về phía Tống Di Thụy. Cứ tưởng Tống Di Thụy đến xin lỗi, cậu còn nghĩ Tống Di Thụy ít ra cũng giống con người, nhưng sau khi nghe Tống Di Thụy giải thích thêm, Giang Nguyên càng ngày càng căm ghét người này.
Giang Nguyên giơ tay ra dấu dừng lại, nói: "Tống Di Thụy, anh nghĩ tôi là thằng ngốc à?"
Tống Di Thụy sửng sốt, hơi cúi đầu, nắm chặt nắm đấm: "Giang Nguyên, đừng tức giận, anh không có ý đó. Anh thực sự chỉ muốn xin lỗi em, là anh không thể nào cưỡng lại được ảnh hưởng của pheromone. Anh..."
Giang Nguyên bật cười, chính xác mà nói là tức đến bật cười.
Tống Di Thụy thực sự cho rằng nguyên chủ là thằng ngu đấy à? Giờ lại lấy cái cớ buồn cười này ra để giải thích mối quan hệ giữa hắn và Thu Cảnh Minh. Nguyên chủ mới là người đã ở cùng với Tống Di Thụy từ bé, thanh mai trúc mã nhìn nhau tốt đẹp thế nào không cần biết, nhưng cậu thì không!
"Hờ hờ."
Thấy Giang Nguyên thấp giọng cười, Tống Di Thụy hơi căng thẳng. Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, môi dưới run run, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Anh rất hối hận, anh thực sự rất hối..."
Tống Di Thụy đưa tay lên che mắt, hắn không muốn Giang Nguyên nhìn thấy hắn khóc, bởi vì dù có hối hận đến đâu cũng vô ích, Thu Cảnh Minh giờ đã trở thành trách nhiệm của hắn.
"Tống Di Thuy, giờ tôi thật sự thấy anh ghê tởm đấy."
Tống Di Thụy đang lau nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-omega-a-nhat-toan-vu-tru/2754156/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.