4
Vào ngày tang lễ của Trình Thành, các bản ghi lại cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ấy đã được gửi vào nhóm gia đình.
Đó là “bằng chứng chắc chắn” về việc tôi đã “quyến rũ” Trình Thành.
Những người họ hàng trước đây đối xử rất tốt với tôi lần lượt gửi tin nhắn, gửi đủ loại câu nói khó nghe:
"Trình Thi, tang lễ của anh cô mà cô cũng không đến? Cô còn có lương tâm không?"
"Đúng là sói mắt trắng."
"Quyến rũ chính anh trai của mình, thật vô liêm sỉ mà."
Giữa những lời mắng mỏ, tôi cầm điện thoại di động, lòng bàn tay run rẩy, gõ hết dòng giải thích này đến dòng giải thích khác, cuối cùng xóa từng dòng một.
Sao tôi không muốn tiễn Trình Thành lần cuối chứ?
Nhưng tôi không đủ tư cách để dự đám tang của Trình Thành.
Bởi vì bố mẹ không chào đón tôi, họ thậm chí còn cố tình che giấu thời gian và địa điểm tổ chức tang lễ.
Tôi chỉ biết nấp sau một cái cây bên ngoài nghĩa trang, nhìn mẹ đặt tro cốt Trình Thành xuống mộ, khóc khản cả cổ.
Tôi không dám đến đó.
Đợi đến khi trời tối, mọi người giải tán hết, tôi mới dám đi bộ đến ngôi mộ của Trình Thành.
Trình Thành trong bức ảnh mỉm cười ấm áp, giống y như mỗi lần anh cười với tôi vậy.
Tôi đặt một bó hoa cúc nhỏ lên mộ.
Đã qua một ngày rồi, có chút héo úa.
"Anh, em xin lỗi vì đã đến gặp anh muộn như vậy."
Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-om-ban/2936723/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.