6
Trình Kiều không hài lòng vì tôi chiếm phòng ngủ.
Cô ta cắt quần áo của tôi.
Đổ nước ớt vào khăn mặt của tôi.
Thậm chí còn giấu kim trong chăn của tôi.
Nơi trú ẩn an toàn do Trình Thành xây dựng này vốn dĩ thuộc về một mình tôi, nhưng nó đã bị người khác xâm chiếm và chiếm giữ một cách bừa bãi.
Tôi dường như đã trở lại những ngày Trình Thành không ở nhà.
Nhưng sự khác biệt duy nhất là, mẹ sẽ ngăn lại.
Trước khi đi làm, mẹ sẽ quàng khăn cho tôi và dặn: “Hôm nay con về sớm nhé.”
Trên bàn ăn, những món tôi yêu thích cũng đã xuất hiện.
Tôi hãnh diện với sự đối xử mà tôi chưa từng có kể từ khi Trình Kiều được sinh ra.
Trình Kiều suy sụp trước, khi ăn cô ta vừa làm rơi bát, vừa khóc, vừa hét: “Cô ta là hung thủ giế.t anh con, tại sao mẹ lại tốt với cô ta như vậy chứ?”
Mẹ không nói gì, chỉ im lặng thu dọn bát đĩa.
"Trình Thi, hôm nay con có xin lỗi anh con không?" Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ tội lỗi và đau đớn trên khuôn mặt tôi, bà mới hài lòng rời đi.
Tôi ngày càng ít nói hơn, khi làm việc cũng bơ phờ.
Đến khi tôi cảm thấy không thể sống nổi nữa, tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, ông ấy nói rằng tôi bị trầm cảm mức độ vừa phải và cần phải uống thuốc.
Ông ấy khuyên tôi nên thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-om-ban/2936720/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.