Triệu Quế Hương tức giận, sao bà ta lại sinh ra một đứa nhu nhược như thế này, đáng lẽ từ nhỏ bà ta không nên để mẹ chồng nuôi anh, lại nuôi thành kẻ thù của mình. Bà ta ôm n.g.ự.c chỉ tay ra cửa, mắng: "Cút đi! Mày cứ nghe lời cái con hồ ly lẳng lơ nằm trên giường mày đi, ngày nào con trai mày bị nó làm hại thì đừng có đến mà khóc."
Ninh Tân cau mày, lại bắt đầu rồi, mẹ anh hễ không vừa ý là bắt đầu c.h.ử.i rủa, anh thấy không thể nói tiếp được nữa, quay sang nói với chị hai: "Chị hai, em không quan tâm trước đây chị đối xử với Bình An thế nào, nhưng sau này đừng bao giờ mắng nó là có mẹ sinh không có mẹ dạy nữa, chị nói là thấy Bình An không hiểu chuyện nên muốn dạy dỗ nó, nhưng em chưa thấy chị đ.á.n.h c.h.ử.i con mình như thế, người lớn cả rồi, câu nói đó độc địa đến mức nào ai cũng biết. Hơn nữa, Bình An có mẹ sinh, bây giờ cũng có mẹ dạy, mẹ kế cũng là mẹ, Tô Du không đ.á.n.h nó, cũng không bỏ đói nó, nếu không có người ngoài xen vào, mẹ kế và mẹ ruột không khác nhau là mấy."
Nói xong, anh bế con trai đi ra, mặc kệ mẹ anh mắng anh là đồ sói mắt trắng linh tinh gì đó, trên đường trở về, anh hỏi Bình An: "Lúc bố không có nhà, con sống có tốt không?"
Bình An nghe vậy thì quen miệng kể ngay về việc mẹ kế đối xử với mình như thế nào: "Giống như trước đây, con và Tiểu Viễn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5052528/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.