Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, Tô Du bị người đàn ông ôm từ phía sau, thuận theo lực đẩy của anh mà tựa vào giường, cô tránh môi anh, sờ tóc anh và nheo mắt nhìn bóng đèn lờ mờ: "Anh mua b.a.o c.a.o s.u chưa?"
"Mua rồi." Người đàn ông móc hai gói giấy vàng bằng lòng bàn tay từ túi quần ném lên giường, miệng tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời: "Chỉ mua được hai gói, tổng cộng bốn cái, bác sĩ bảo có thể giặt, dùng được một hai tháng."
Tô Du nhặt gói giấy vàng nhăn nheo lên, còn chưa kịp xem đã bị người đàn ông đè xuống giường, cô bất mãn: "Gấp cái gì, đâu phải ăn bữa này là hết đâu."
"Sáng mai anh phải đi rồi, em cứ chiều theo ý anh, để anh ăn no căng bụng đi."
Nghe nói sáng mai phải đi, Tô Du đá chân đang quỳ giữa hai chân mình ra, khép chân lại và giữ tay người đàn ông: "Chờ chút, em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì thì để anh ăn xong rồi nói."
"Chuyện của con trai anh, thằng bé bị đánh." Tô Du đoán Bình An chưa nói với bố của cậu, quả nhiên lời cô vừa dứt, người đàn ông đang chống trên người cô ngồi dậy, lấy áo trên của cô lau mồ hôi trên cằm, hắng giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm anh đi, mẹ anh gọi Bình An sang nhà bà ấy ăn cơm, bảo là chị hai anh về có cắt thịt, mấy ngày sau bà ấy cũng liên tục gọi, bà ấy không vào nhà cũng không nói chuyện với em, mỗi lần gọi Bình An xong là bà ấy đi. Trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5052526/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.