Sau khi ra ngoài, Tô Xương Quốc đi trước mà không nói lời nào, mãi đến khi rẽ qua hai con hẻm, vai ông mới chùng xuống, mệt mỏi nói: “Đi dọn vài bộ quần áo, theo bố về nhà vài ngày.”
Tô Du đẩy cửa bước vào, quay lại hỏi ông: “Không thì vào trong ngồi uống chén nước đã?”
Giọng nói thẳng thừng đáp lại: “Không khát.”
Tô Du nhanh chóng vào nhà, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo không có miếng vá trông còn tươm tất, gói tất cả những thứ như cốc sứ uống nước trên bàn, lược gỗ, bàn chải đ.á.n.h răng, kem đ.á.n.h răng Trung Hoa, khăn tắm vào một chiếc áo có miếng vá, thắt nút lại rồi đeo chiếc giỏ tre nhỏ lên cánh tay và đi ra ngoài.
Trong thời đại này, việc có một cái túi vải đã là điều khiến người khác phải hâm mộ lẫn ghen tị, có vải để may túi thì thà may quần áo cho người nhà còn hơn.
Bình An đầu đầy mồ hôi cưỡi một chiếc sào tre về, chỉ thấy mẹ kế đang đeo giỏ chuẩn bị ra ngoài, ông già đứng ngoài cửa kia cậu có quen, chính là ông ngoại kế của cậu, nhìn thấy cảnh này, cậu có chút luống cuống tay chân, bố cậu đâu rồi? Sao Hứa Viễn chưa được đón về, mà mẹ của Hứa Viễn cũng sắp đi?
“Bình An.” Tô Du cũng nhìn thấy cậu, “Con có mang theo chìa khóa không? Tôi đã khóa cửa rồi.”
Thấy cậu lắc đầu, Tô Du đeo chùm chìa khóa xâu bằng sợi chỉ đỏ vào cổ cậu, “Đừng làm mất đấy, bố của con ở nhà bà nội con, nếu trưa nay bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/4912569/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.