"Tiểu Du, con ra đây.” Tô Xương Quốc dẫn theo một người con rể mặt mày ngoan ngoãn, đi một mạch không ngơi nghỉ đến nhà cô con gái út.
"Sao vậy bố? Sao bố lại đến?" Tô Du liếc nhìn bố rồi nhìn chằm chằm Ninh Tân, hỏi: "Chẳng phải anh đi đón Tiểu Viễn sao? Thằng bé đâu?"
Mỗi bước mỗi xa
"Chuyện Tiểu Viễn nói sau, con đi cùng bố đến nhà thông gia một chuyến đã.” Tô Xương Quốc nhớ lại những chuyện con rể kể, giận dữ cầm tẩu t.h.u.ố.c gõ vào cái đầu gỗ trước mặt: "Con không có miệng hay không có chân, hay không có người nhà? Bố là gả con gái chứ không phải bán con làm con dâu nuôi từ bé đâu.”
"Bố, là lỗi của con, là con đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Du, không phát hiện ra thái độ bất thường của cô ấy.” Ninh Tân nhận hết trách nhiệm về mình.
Ông già không thèm để ý đến anh, như thể không nghe thấy gì, một mình đi trước, một ông già sáu mươi bảy tuổi, lưng hơi còng, nhưng chân đi rất nhanh. Chưa đầy nửa giờ đã đến căn nhà cũ của nhà họ Ninh ở phía Tây trấn, khu vực này đa số là công nhân nhà máy đồ hộp sinh sống.
Sau khi nhường công việc cho con dâu cả, Triệu Quế Hương ở nhà dỗ cháu nấu cơm, lúc rảnh rỗi thì dán thêm vài hộp diêm kiếm tiền mua kẹo. Tô Xương Quốc còn chưa đến cửa nhà bà ta đã thấy bà ta đang ngồi khâu đế giày và tán gẫu với người khác. Ông liếc qua đã thấy có hai ông già đang ngồi trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/4912567/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.