Sau khi c.h.ử.i mắng người già chạy mất, trong nhà vẫn còn một đứa trẻ, Tô Du liếc nhìn một cái, không thèm để ý đến đứa trẻ ranh này, cô đi vào nhà tiếp tục chặt xương chuẩn bị bữa tối.
Ninh Tân kéo Bình An sang một bên, ở trong sân răn dạy: "Ai là người ngày ngày giặt giũ nấu cơm cho con? Khi bố không có nhà, là ai đang chăm sóc con? Bình An, bố thật sự không thể tin được con lại trở thành một đứa trẻ như thế này. Bây giờ bố bắt đầu nghi ngờ sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của con trước mặt bố có phải là giả vờ không.”
Mỗi bước mỗi xa
"Không, con không có, là... con không có." Cậu bé ú ớ hồi lâu không nói ra được lý do, những gì bố cậu nói đều là thật, là người phụ nữ này ngày ngày chăm sóc cậu, lúc này cậu bé nhớ lại lời bà ngoại nói, ngẩng đầu lên đáp: "Bà ta không có nấu cơm cho con, toàn là cơm mang từ căng tin về, lợi dụng của công để nuôi con. Hơn nữa, công việc của bà ta là do bố mua, bà ta chăm sóc con là điều đương nhiên, bố còn nuôi con trai riêng của bà ta, là bà ta đang lợi dụng nhà mình thì có.”
"Chát" một tiếng, sau đó là một trận khóc ầm ĩ, Tô Du nghe tiếng đ.á.n.h mắng bên ngoài nhưng không ra, bố ruột dạy dỗ con trai là chuyện gia đình, người ngoài xen vào sẽ bị trách móc.
"Công việc là bố mua, tiền là bố bỏ ra, cũng là do tự bố kiếm được, bố đây muốn dùng cho ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/4912565/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.