“Anh vội vã về đây chưa kịp ăn gì, em còn cơm trưa không? Anh đói rồi.” Sau khi xác nhận mọi thứ trong nhà đều ổn, tảng đá trong lòng được đặt xuống, cơn đói cũng ập đến.
“Còn một bát cơm, em đi hâm nóng cho anh nhé.” Tô Du quyết định đợi anh ăn no rồi mới bàn tới chuyện ly hôn.
“Không cần hâm đâu, trời nóng thế này ăn cơm nóng lại đổ mồ hôi.” Anh đưa cho cô một túi vải xách tay, rồi tự mình đi về phía nhà bếp, “Lần này về vội quá, không kịp tìm mua gì, trong này có hai hộp đồ hộp. Lúc khuân vác, lọ bị móp một chút, anh và anh Vương mỗi người lấy hai lọ, em cất đi, đợi hai đứa nhỏ về thì ăn.”
Tô Du mở đồ hộp ra xem, đáy lọ có vết va chạm nhưng rất nông, lọ không bị vỡ, là hai hộp quýt đóng hộp. Thời này mua gì cũng cần phiếu, không phải có tiền là mua được, món quà vặt bọn trẻ có thể ăn rất ít, may mà Ninh Tân là tài xế xe tải, mỗi lần vận chuyển hàng về anh đều có thể tiện tay mang về một chút.
Cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhìn người đàn ông bưng bát cơm trắng ăn ngấu nghiến, hai má phồng lên, xem ra anh thực sự rất đói.
“Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn, đây là nước đun sôi để nguội, uống chút đi, không có thức ăn, ăn cơm không thì khô cổ lắm.” Cô vào nhà bưng một bát nước từ trong nồi ra đặt lên bàn cho anh.
“Cơm trắng nhai thấy ngọt, làm sao mà khô được.” Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/4912563/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.