Nhưng đã đến lượt mình thi đấu rồi mà cha vẫn chưa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Tô Du Du lộ ra tia thất vọng.
"Du Du, cố lên, chú Vương Phú Quý ghi hình lại cho cháu, đợi sau khi gặp cha cháu rồi, thì cháu đưa cho ông ấy xem." Vương Phú Quý ở dưới lôi đài giơ điện thoại lên, cổ vũ cho Tô Du Du.
"Ừm ạ."
Tô Du Du nhận được sự khích lệ, liền nắm chặt quyền lại, ánh mắt kiên định nói: "Chú Phú Quý, cháu sẽ nỗ lực hết mình, sẽ không làm mất mặt cha đâu!"
Những người ở trên lôi đài và đông đảo khán giả bên dưới, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Tô Du Du, lập tức cười ha ha, căn bản đều xem thường Tô Du Du.
Lúc này.
Ở trên cao.
"Thiên Sơn Tuyết, trông nom con gái cô đi, mau lôi nó xuống, lôi đài không phải là nơi chơi đùa đâu!" Từ Thiện sư thái lạnh giọng nói.
Lúc trước Thiên Sơn Tuyết cho bà ta ăn quả đắng, bà ta còn không biết làm sao để trả mối nhục này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Sư thái."
Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, khẽ cười nói: "Con gái tôi ghi danh rồi, tại sao lại lôi nó xuống chứ?"
"Con bé đó mới 4 tuổi, thi gì mà thi chứ, không phải đang làm loạn sao?" Từ Thiện sư thái trầm giọng nói.
"Đại hội võ thuật đối với tuổi tác của người tham gia chỉ có giới hạn độ tuổi cao nhất, chứ không có giới hạn độ tuổi nhỏ nhất."
Thiên Sơn Tuyết nói: "4 tuổi thì sao nào, có quy định đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/299487/chuong-1145.html