Chương trước
Chương sau

“Vậy người tu chân bước vào cảnh giới Trúc cơ, thực lực so với võ thần lục địa thế nào?” Vương Trọng Vân tò mò hỏi.  
“Có thể giết.”  

Tây Môn Phong Vân lộ ra một mặt tươi cười ôn hòa, giải đáp: “Cảnh giới Trúc cơ, có thể giết võ thần lục địa, cho dù có là võ thần lục địa xuất chúng đi chăng nữa, cũng không thể chống lại người tu chân Trúc Cơ kỳ.”  
“Vừa vào Trúc Cơ, tương đương với việc mở ra thế giới mới, trời đất khác nhau một trời một vực.”  

Tây Môn Phong Vân cười nói: “Một người tu tiên, một người luyện võ, căn bản chẳng có gì có thể so sánh.”  
“Thì ra là thế.”  
Vương Trọng Vân bừng tỉnh đại ngộ, vuốt râu nói: “Tôi nghe nói trong hệ thống tu chân, chỉ cần linh khí sung túc, sẽ thăng cấp rất nhanh, người tu chân thiên phú bình thường, ba bốn năm đã có thể tu luyện tới luyện khí tầng chín, chưa đầy mười năm đã có thể đạt Trúc cơ rồi.”  
“Sau Trúc Cơ là có thể giết võ thần lục địa, mà cảnh giới của võ thần lục địa chính là đỉnh cao của hệ thống cổ võ, ngay cả người thiên phú dị bẩm, cũng phải mất một, hai trăm năm mới đạt được.”  
Vương Trọng Vân cười khổ nói: “Nói như thế, so với hệ thống tu chân, hệ thống cổ võ căn bản chẳng đáng nhắc tới.”  
“Quả thật vậy.”  
Tây Môn Phong Vân cười nói: “Ngoài ra còn một điểm nữa, người tu chân có thể đạt được thọ nguyên vô tận, cổ võ giả lại không thể, ba đến năm trăm năm sau khí huyết nhất định sẽ khô khốc, chết dần theo sự tàn phá của năm tháng.”  
“Bằng không, sao lại có nhiều người chạy theo tu chân như vịt được?” Tây Môn Phong Vân hỏi ngược lại.  
“Anh Phong Vân.”  
Vương Trọng Vân cười nói: “Ông không thể chỉ nói mỗi mặt tốt được, tu chân cũng có tệ nạn.”  
“Theo tôi được biết, mảnh thiên địa này không cho phép xuất hiện người tu chân cảnh giới Kết Đan.”  
“Một khi người tu chân đặt chân đến cảnh giới Kết Đan, cơ thể sẽ xuất hiện trạng thái mơ hồ, đau đớn muốn chết, cuối cùng chỉ có hai con đường, hoặc chết, hoặc giống chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần, rời khỏi không trung kia.”  
Vương Trọng Vân nói tiếp: “Còn về cách rời đi, anh Phong Vân nói vậy chắc đã rõ lắm rồi nhỉ, bởi vì tinh không cổ lộ kia nằm ở chỗ núi Côn Luân của mấy người mà.”  
“Không tồi.”  
Tây Môn Phong Vân gật đầu nói: “Tinh không cổ lộ đúng là ở Côn Luân, đây cũng là lý do tại sao sau khi Tô Vô Kỵ thành danh, lại chọn định cư ở Côn Luân.”  
“Ông ấy đã tra xét vô số lần, xem kỹ tinh không cổ lộ rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không dám rảo bước tiến vào.”  
Tây Môn Phong Vân thở dài một hơi nói: “Ông ấy không biết bên kia của tinh không cổ lộ là cảnh tượng thế nào, mạnh như ông ấy mà cũng phải khiếp đảm.”  
“Anh Phong Vân, Tô Vô Kỵ đã biến mất hơn một trăm năm rồi, ông thực sự không có một chút tin tức nào về ông ấy sao?” Vương Trọng Vân thử nói.  
“Tôi không biết.”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.