Chương trước
Chương sau
“Nhưng độ khó của việc thôi xô-na quá cao, vị vương tử kia là nhạc công đàn dương cầm cấp mười, phổ nhạc khó nhất anh ta cũng có thể biểu diễn, từng đứng trên cùng sân khấu với Lãng Lãng, có điều không bằng Lãng Lãng.”  
“Nhưng anh ta học thổi kèn xô-na hai nắm, đương nhiên là không có cơ sở, ngay cả những bản nhạc đơn giản nhất cũng không thể thổi được.”  

Vương Phú Quý khinh bỉ nói: “Từ chuyện này chú nhìn ra, cái gì mà đàn dương cầm, chỉ là đồ chơi của con nít thôi, muốn nghe âm nhạc chân chính thì phải xem kèn xô-na tổ truyền của nước Hoa chúng ta.”  
“Ôi, chú Phú Quý nói hay thật đấy.” Hai bàn tay nhỏ của Tô Du Du vỗ tay cho Vương Phú Quý.  

“Cháu gái lớn của chú, đúng là tri âm khó gặp nha!”   
Vương Phú Quý đỏ mắt, nhìn sang Tô Du Du, nước mắt giàn dụa nói: “Chờ đến ngày cháu lấy chồng, chú Phú Quý sẽ thổi cả ngày khúc Bách Điểu Triều Thượng* cho cháu cả một ngày luôn!”   
* Ngụ ý hôn nhân mỹ mãn.  
“Wow, cảm ơn chú Phú Quý ạ.”   
“Cút ngay đi!”  
Tô Thương dùng một chân đạp Vương Phú Quý, rồi ôm chặt lấy Tô Du Du, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con gái của tôi còn nhỏ, tên khốn kiếp nhà cậu đã nghĩ đến lúc nó lấy chồng, muốn ăn đòn đúng không?”  
“Du Du hiểu chuyện, xinh đẹp như vậy, lại là tri kỉ của tôi, trên đời này không ai có tư cách cưới con bé đâu.”   
Tô Thương tức giận nói: “Cậu còn dám đùa kiểu này nữa à, tôi giẫm nát chiếc kèn ngay trước mặt cậu, để cậu khóc một thể luôn nhé.”   
Không biết vì sao, khi nghe thấy Vương Phú Quý nhắc đến việc Du Du lấy chồng, trái tim Tô Thương bỗng nhiên như bị dao cứa, vô cùng khó chịu.  
Giống như là mình đã trồng ra được một củ cải trắng, rồi bị heo ăn mất ấy….   
Tuy Du Du mới chỉ có mấy tuổi, nhưng lấy chồng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, Tô Thương càng nghĩ càng khó chịu.  
“Đừng đừng đừng, Tô đại thiếu gia, tôi sai rồi, tôi không thổi Bách Điểu Triều Phượng nữa.”  
Bỗng Vương Phú Quý nhìn thấy sự khó chịu của  Tô Thương, còn nói nặng lời hơn thế: “Đến lúc đó tôi sẽ Đại Xuất Tấn, lại thổi cả Đại Bi Điều, để tặng cho nỗi nhớ nhung của cậu dành cho Du Du!”   
“Cái này còn tạm được.” Tô Thương nghe vậy, trong lòng mới thoải mái một chút.   
“Cha.”   
Tô Du Du ghé vào trong ngực Tô Thương, ngẩng đầu nhìn anh ấy, đôi mắt đẹp sáng long lanh, nghiêm túc nói: “Du Du không lấy chồng, Du Du muốn ở với bố mẹ mãi mãi cơ.”   
“Con nói thật chứ?”  
Lòng Tô Thương bỗng yếu mềm, vội vàng vuốt đầu con gái,  đồng thời duỗi ngón út ra, cười nói: “Vậy chúng ta ngoắc tay, một trăm năm cũng không thay đổi.”   
“Ừm, ngoắc tay lên xuống, một trăm năm cũng không thay đổi.” Tô Du Du cũng duỗi ngón út ra như vậy.  
“Ha ha ha.”  
Tâm trạng của Tô Thương, bỗng càng thêm vui vẻ.  
“Thôi đi, cháu gái.”   
Vương Phú Quý lẩm bẩm một câu, đồng thời thầm nghĩ: “Đợi mình quay về, sẽ cùng Lưu Sở Điềm sinh một cậu con trai, đến lúc đó Du Du chính là con dâu của mình, Tô đại thiếu gia, cậu buồn dần đi là vừa.”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.