Người đàn ông này, anh ấy đang nói gì vậy, anh ấy đang hứa hẹn với mình sao.
Tại sao ngay thời khắc này, lòng mình lại nhẹ nhõm như vậy, dường như trời có sập xuống thì cũng có anh ấy chống đỡ giùm mình, lẽ nào đây chính là cảm giác an toàn sao.
Lan Diệu Y cứ như vậy nhìn Tô Thương, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Khoảng mười mấy giây trôi qua.
Lan Diệu Y mới phản ứng lại, cô ấy vội đẩy Tô Thương ra, lạnh lùng nói: "Khí phách, Tô Thương, nói đến cùng, anh vẫn chỉ là muốn có được tôi, khiến tôi biến thành đồ trang trí của riêng anh, mặc cho anh đùa giỡn đúng không?"
Không sai.
Chắc chắn là như thế.
Tên Tô Thương này cũng giống như những tên truyền nhân của những ngọn núi kia mà thôi, đều vì tư dục của bản thân mình, muốn độc chiếm cho riêng mình.
Buồn cười, mình vậy mà lại nghĩ anh ấy thật lòng với mình, còn tìm được cảm giác an toàn mà trước giờ chưa bao giờ có được ở trên người anh ấy nữa, đúng là nực cười mà.
Nghĩ đến đây, Lan Diệu Y tự cười nhạo bản thân mình, cười cho sự ngây thơ của mình.
"Ha ha."
Ai mà ngờ, Tô Thương lại thoải mái cười to: "Cô Diệu Y, e là cô hiểu lầm rồi."
"Tôi đối với tấm thân của cô hoàn toàn không hề có hứng thú, tôi lúc nãy đã nói, sẽ không có bất kỳ ai có thể ép được cô làm những điều cô không thích."
Tô Thương nói thêm: "Trong bất kỳ người nào đó bao gồm luôn cả tôi, cho nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/299375/chuong-1033.html