Chương trước
Chương sau
Ầm!  
Lúc này, Tô Thương nhịn không được, giơ chân lên đá cho Vương Phú Quý một cái.  
Vương Phú Quý dù sao cũng là luyện khí tầng thứ tám, vốn định chống cự, nhưng không thể làm gì được, trực tiếp bị Tô Thương đá bay, cơ thể liên tục đập xuống đất, hiện trường bụi đất bay tung tóe.  
"F*ck, Tô đại thiếu gia, anh đánh tôi làm gì chứ?"  
Vương Phú Quý đầy bụi từ dưới đất bò dậy, mặt mũi tràn đầy vô tội nhìn sang Tô Thương.  
"Cậu muốn băm tôi làm trăm mảnh, tôi còn không thể đánh cậu sao?" Tô Thương mặt tối sầm lại nói.  
"Ặc..."  
Vương Phú Quý dừng một chút, sau đó như tỉnh ngộ ra, khuôn mặt lập tức chứa đầy nụ cười, vội vàng chạy tới bóp vai cho Tô Thương, vừa bóp vừa làm lành: "Hì hì, cái đó, Tô đại thiếu gia, tôi không biết anh cũng tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái."  
"Tô đại thiếu gia thần công cái thế, nếu như anh muốn tham gia, tất nhiên sẽ quét sạch thiên tài, không ai dám tranh giành, anh là hoàn toàn xứng đáng đứng nhất mà."  
Vương Phú Quý nói tiếp: "Nếu như tôi biết anh sẽ đi, có đánh chết tôi cũng không cắt mất may mắn nhất của anh đâu, tôi sai rồi, anh đánh là đúng, đánh là đúng mà."  
"Nếu không thì, anh cứ đánh tôi thêm mấy phát nữa, để trút giận...thôi được rồi, vẫn nên là tôi tự đánh mình đi nha, để tránh làm anh mệt chết thì nguy mất."  
Vừa nói, Vương Phú Quý không chút khách khí mà tự đánh mình mấy cái, âm thanh bốp bốp bên tai không dứt.  
"Cmn!"  
"Vương đại thiếu gia, không đến mức đó đâu, chúng ta là anh em, thật sự không đến mức đó đâu."  
Tô Thương vốn còn định dạy dỗ cho Vương Phú Quý một trận, nhưng nhìn thấy Vương Phú Quý như thế, nhất thời từ bỏ ý nghĩ này.  
"Ha ha."  
Vương Phú Quý nghe nói như thế, lại lộ ra một nụ cười đắc ý: "Tô đại thiếu gia, chiêu này gọi là lấy lui làm tiến, là khổ nhục kế trong 36 kế đó."  
"Từ sau khi tôi trở thành người tu chân, tôi phát hiện não của tôi trở nên thông minh hơn hơn rồi, thế nào hả Tô đại thiếu gia, tôi lợi hại hay không chứ?"  
???  
Vẻ mặt Tô Thương lờ mờ, cmn nó tự tát mình mấycái mạnh như thế vào miệng, ngược lại còn nói chính mình lợi hại sao?  
Còn khẳng định mình đã là trở nên thông minh hơn, chứ không phải là trở nên đại ngốc nữa hả?  
“Có điều, Tô đại thiếu gia, mưu kế của tôi đã thành công, vẫn là nhờ may mắn vì có anh đó."  
Vương Phú Quý kéo dài tay Tô Thương, mắt đỏ lên, dùng tình cảm chân thành nói: "Tôi cũng biết anh sẽ đau lòng, nhìn thấy mặt tôi đau thì không thể chịu được cảnh tôi tiếp tục bị trừng trị mà, Tô đại thiếu gia, anh chính là người đàn ông tôi say mê nhất trên đời này, tôi cực kỳ cảm động anh đó nha."  
Mưu kế?  
Cậu coi cái này là mưu kế sao?  
Đợi đã!  
Say mê?  
F*ck nó chứ! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.