Chương trước
Chương sau

Hử?  
‘Cây xúc xích’?  
“Cậu đi chết đi!”  
Tô Thương nghe đến ba chữ này, sắc mặt lập tức đen sầm lại, trực tiếp đẩy Vương Phú Quý ra.  
Đúng là cái thứ gì mà.  
Máy câu trước mặc dù nghe hơi tê tái nhưng còn có chút chân thành, còn câu cuối là ý gì chứ?  
“Cậu mới là ‘cây xúc xích’!” Tô Thương đen sầm mặt đáp lại.  
“Ha ha ha.”  
Vương Phú Quý vui vẻ cười lớn, đang chuẩn bị nói cái gì, thì đột nhiên nhìn thấy Thục Phân ở sau lưng Tô Thương, lập tức trợn mắt lên nói: “Cosplay y tá sao? F*ck, f*ck, f*ck!”  
“Tô đại thiếu gia, anh hưởng thụ quá nha, giữa ban ngày ban mặt mà lại trốn ở trong nhà chơi trò cosplay này, mới nghĩ thôi đã thấy k1ch thích rồi.”  
Vương Phú Quý nhìn Thục Phân một lượt, không chớp mắt, không nhịn được liền nói: “Xinh đẹp quá má ơi, cái body này, cái khuôn mặt tròn này, đặc biệt là ánh mắt, gợi tình quá, quyến rũ quá.”  
“Tô đại thiếu gia, cực phẩm như vậy, anh tìm ở đâu ra vậy, giống với Jill Stuart* của tôi quá.”  
*Nhân vật trong game, cô gái có thân hình bốc lửa tóc màu tím.  
“Vương đại thiếu gia, có khoa trương như vậy không.” Tô Thương cười nói.  
“Đương nhiên!”  
Vương Phú Quý chỉ nhìn Thục Phân một cái, mặc dù không nỡ nhưng cũng phải đổi ánh mắt quá chỗ khác, nghiêm túc nói: “Người con gái xinh đẹp, quyến rũ như vậy, là lần đầu tôi gặp đấy.”  
“Nói về nhan sắc, tôi từng gặp qua mấy người, đều không thua gì cô ấy, như chị dâu Lý Nguyệt còn nhỉnh hơn cô bé y tá này một chút.”  
Vương Phú Quý bình luận tiếp: “Nhưng cái khí chất quyến rũ người khác này của cô ấy thì tất cả những người con gái tôi từng gặp qua không ai thắng được cô ấy!”  
“Tôi dám đảm bảo, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy cũng sẽ động lòng!”  
“Nếu như đã xinh đẹp như vậy, sao cậu lại không nhìn thêm mấy cái nữa chứ?” Tô Thương khẽ cười nói.  
“Tô đại thiếu gia!”  
“Anh xem Vương Phú Quý tôi là người thế nào chứ!”  
Ai mà ngờ, Vương Phú Quý nghe đến câu này thì lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Vương Phú Quý tôi mặc dù không phải là thứ gì cả, nhưng tôi cũng biết, vợ của bạn đừng khách sáo…ặc, vợ của bạn không được dùng!”  
“Cô ấy là người phụ nữ của anh, mà anh, chính là người anh em tốt nhất của tôi, tôi nhìn cô ấy một cái, là hành động bình thường, chứ nhìn hoài, thì thành ra cái gì chứ?”  
Vương Phú Quý nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, không ngờ chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, mà anh cũng không hiểu tôi, hừ, tôi giận rồi đấy!”  
“Chuyện này…”  
Tô Thương sờ sống mũi, an ủi nói: “Được rồi, Vương đại thiếu gia, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà, tôi xin lỗi cậu là được rồi chứ gì.”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.