Chương trước
Chương sau
"Thiên Cơ môn, lão môn chủ?"  
Tô Thương khẽ nhíu mày, đây không phải là lần đầu tiên anh nghe nói đến danh hiệu của người này, anh nhíu mày nói: "Ông ấy là cảnh giới gì, mạnh lắm sao?"  

"Hồi bẩm điện chủ, về chuyện này thì thuộc hạ không biết."  
Trương Trọng Ngu lắc đầu nói: "Thuộc hạ chỉ biết lão môn chủ có được năng lực giống như thiên cơ, địa vị ở giới luyện võ là siêu nhiên. Cho dù là có là ba thế lực lớn vùng núi tế trời, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ và vùng núi nơi thâm sâu vân vụ này cũng không dám tùy tiện đắc tội."  
"Như vậy sao, Thiên Cơ môn nằm ở chỗ nào?" Tô Thương hỏi.  

"Ở núi Võ Đang."  
"Võ Đang."  
Tô Thương gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Nếu có cơ hội thì phải đi tìm ông ấy, để ông ấy suy đoán về tôi thử xem."  
"Điện chủ."  
Trương Trọng Ngu không nhắc tới lão môn chủ nữa, mà ông ta nói: "Thuộc hạ nói những chuyện này cho ngài biết, là vì thuộc hạ muốn tỏ rõ thái độ của mình, từ nay về sau, thuộc hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài mà thôi!"  
"Ừm."  
Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu nói: "Nếu ông đã tin tưởng tôi, thì tôi cũng xin đảm bảo với ông rằng Dược Vương Điện sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đứng trên đỉnh cao giới luyện võ, y sư trong thiên hạ đều sẽ được tôn trọng!"  
"Được!"  
Trương Trọng Ngu vô cùng kích động, sau đó nghiêm mặt nói: "Điện chủ, về phía gia tộc Tây Môn, ngài định sẽ xử lý như thế vậy?"  
"Ha ha, đương nhiên là phải tiêu diệt bọn họ rồi. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, cứ chậm rãi trước đã, tôi không muốn dùng đến con át chủ bài của tôi, tôi dự định sẽ đích thân ra tay, lấy máu trả nợ máu!"  
Tô Thương cười lạnh nói, mặc dù bây giờ anh có thể Trúc Cơ bất cứ lúc nào, ngày này sẽ không còn quá xa xôi nữa.  
"Điện chủ, vậy thì ngày mai mấy thế lực nhất đẳng mà gia tộc Tây Môn đào tạo đến đây, thuộc hạ phải đối phó như thế nào?" Trương Trọng Ngu hỏi.  
Tô Thương nghe vậy, hỏi ngược lại: "Tôi nhớ rõ ông đã từng nói, thực lực của những thế lực nhất đẳng kia không hề mạnh đúng chứ?"  
"Ừm." Trương Trọng Ngu gật đầu.  
"Nếu vậy thì... giết chết hết!"  
Ánh mắt Tô Thương u ám nói: "Một lát nữa ông cứ dẫn dắt đưa người Dược Vương Điện khởi hành trở về kinh thành. Cứ giết hết bọn họ, trước hết phải dạy dỗ cho gia tộc Tây Môn một bài học, nếu gia tộc Tây Môn tìm tới đây tính sổ, tôi sẽ chậm rãi chào hỏi!"  
"Theo như lời ông nói, gia tộc Tây Môn sẽ không dám quang minh chính đại khởi binh vấn tội, cũng không dám thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài, như thế là làm hại đến y sư của Dược Vương Điện, ghét bỏ bọn họ cũng không phải vấn đề gì lớn."  
Tô Thương trầm giọng nói: "Đợi đến lúc tôi Trúc Cơ thành công, sẽ khiến người trong gia tộc Tây Môn, nhất định phải máu nhuộm núi tiên Côn Luân!"  
"Vâng!"  
Trương Trọng Ngu cảm xúc dâng trào, kích động đồng ý  
"Ừm."  
Tô Thương gật đầu, sau đó anh chợt nghĩ đến một chuyện, thế nên lập tức hỏi: "À đúng rồi, hội võ Bách Tông sắp bắt đầu rồi chứ?" 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.