Chương trước
Chương sau
Sau khi hai vị tổ tiên nhập thân, thực lực của Đỗ Minh Viễn đúng là có nâng cao lên, miễn cưỡng thì có thể đối chọi được sự liên thủ của Trương Trọng Ngu và Đoan Mộc Hải, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu.  
Một bên khác.  

Tô Thương cùng với Cổ Hồng Nguyệt vẫn đang tiếp tục đánh nhau, hai người vẫn đang che giấu thực lực của mình, cho nên đánh cũng không kịch liệt cho lắm.  
Tô Thương vẫn giống như bộ dạng lúc trước, đứng yên tại chỗ vung Thương Khung Kiếm, những đạo kiếm khí hình lưỡi liềm liên tục truy sát Cổ Hồng Nguyệt, dường như kiếm khí đánh ra là nhiều vô tận, không bao giờ hết.  

"Tô Thương, cậu tu luyện không phải là chân khí, cậu không phải là người luyện võ!"  
Bỗng nhiên, Cổ Hồng Nguyệt dường như đã phát hiện ra điều gì, vừa tránh các đạo kiếm khí, vừa suy đoán nói: "Loại sức mạnh này, vô cùng lớn mạnh, hơn xa chân khí, lẽ nào cậu chính là...chiến sĩ luyện khí sao?"  
Tô Thương hoàn toàn không trả lời bà ta, chỉ tự mình vung vẫy Thương Khung kiếm.  
"Hừ!"  
"Mặc kệ là linh khí hay là chân khí, cũng sẽ có lúc dùng hết thôi, bà già này không tin cậu có thể kiên trì được mãi!"  
Cổ Hồng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau khi bà ta phát hiện ra điều quái dị ở Tô Thương thì bà ta cũng không dám mạo hiểm nữa.  
Cứ như vậy, hai trận chiến, đều đang lâm vào thế bí, năm người đánh nhau khó phân thắng bại.  
Lại mười mấy phút trôi qua, Đỗ Minh Viễn sắp không giữ vững được nữa rồi, ông ta bị Đoan Mộc Hải đánh một chưởng bay ra xa.  
Trương Trọng Ngu thấy vậy, thừa thắng xông lên, châm bạc ở trong tay phóng ra đâm thẳng vào người Đỗ Minh Viễn.  
Vút!  
Vút! Vút!  
Đỗ Minh Viễn muốn tránh cũng không tránh được, hai huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể bị châm bạc ghim trúng, đau đến mức chết đi sống lại.  
"A!"  
Sau khi ngã xuống đất, Đỗ Minh Viễn liền hét lên một tiếng thảm thiết, vội vàng dùng chân khí để đẩy châm bạc ra.  
Ngay khi châm bạc bị đẩy ra khỏi cơ thể, máu từ lỗ châm tuôn ra ào ạt, Đỗ Minh Viễn lại vội vàng cầm máu lại.  
Ngay sau đó.  
Đám sương mù đen vây quanh cơ thể ông ta bỗng tản đi rất nhiều, sau đó vị tổ tiên được mời lên nhập thân cũng đã bị đánh cho tan biến mất.  
Nếu như tiếp tục đánh nhau, thì đám sương mù đen quanh cơ thể Đỗ Minh Viễn sẽ bị đánh cho tiêu tán hết, đến lúc đó ông ta sẽ trở lại thực lực thiên tông hậu kỳ của mình, như vậy thì càng không có sức đánh trả.  
"Tiền bối Cổ!"  
Đỗ Minh Viễn hoảng sợ rồi, thế là nói: "Xin bà nhanh chóng giải quyết Tô Thương, tới đây giúp tôi một tay, tôi không phải là đối thủ của hai người này!"  
Vừa dứt lời, Trương Trọng Ngu và Đoan Mộc Hải lại lao tới tiếp, Đỗ Minh Viễn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, nghênh đón.  
"Ha ha, lại có một vị thần tông đến giúp nữa, ông trời không quên Dược Vương Điện chúng ta mà!"  
"Người này là ai vậy, lúc trước sao chưa từng thấy bao giờ?"  
"Không rõ nữa, có lẽ lúc trước từng nhận được ơn nghĩa của Dược Vương Điện, cho nên bây giờ đến trả ơn."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.