Chương trước
Chương sau
“Không trách con thì trách ai đây?”  
Tô Kiền Khôn còn chưa nói, Tô Thần Binh đã nhíu mày: “Nếu không phải con da dày thịt béo, thì chúng ta sẽ bị thương được sao?”  

“Con...”  
Khuôn mặt của Tô Thương tràn đầy sự ngỡ ngàng: “Cha nói có lý đấy, đương nhiên con không có gì để nói rồi.”   

“Được rồi.”  
Dưới sự dìu đỡ của Tô Thần Binh, Tô Kiền Khôn ngồi ở một bên giường, sau đó nói một cách lạnh nhạt: “ Chuyện cháu giấu diếm thân phận Tô Huyền Thiên, bỏ qua ở đây đi, còn về việc hôm nay eo của ông bị vẹo.... Món nợ này để sau hẵng tính.”  
“Được, được, được, ông là ông nội, ông nói cái gì thì là cái đó ạ.”  
Tô Thương vội vàng hùa theo, sau đó nói: “Bây giờ cháu có thể đi được chưa ạ, bên ngoài còn có một đống chuyện đang chờ cháu đấy.”  
“Đợi một chút, đừng sốt ruột vội.”  
Tô Kiền Khôn lại gọi Tô Thương một lần nữa, rồi hỏi: “Tô Thương, công pháp tu chân của cháu lợi hại không?”  
“Đương nhiên là lợi hại rồi.”  
Tô Thương nhìn sang phía Tô Kiền Khôn, khẽ cười nói: “Sao vậy ạ, ông nội, ông cũng muốn tu chân sao?”  
“Ừ, nếu như có thể, thì dạy cho ông với.” Tô Kiền Khôn gật đầu nghiêm túc.  
“Ông nội.”  
Tô Thương nhìn ông nội không giống như đang đùa giỡn, bèn nghi ngờ hỏi: “Khi ông vừa nghe được cháu là người tu chân, phản ứng  lúc đó, cháu thấy ông vô cùng bài xích với việc cháu tu chân, sao bây giờ lại muốn tu chân rồi ạ?”  
“Ôi.”  
Tô Kiền Khôn lại thở dài một hơi, rồi nói: “Ông đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ông thấy mình bắt buộc phải đi trên con đường tu chân.”  
“Ngày trước ông cố của cháu, đắn đo quá nhiều, không truyền cho ông công pháp tu chân, thế nên sau này đối mặt với sự bao vây của rất nhiều tông phái, ông bất lực, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn nhà họ Tô bị tiêu diệt.”  
Tô Kiền Khôn nghiêm túc nói: “ Nếu lúc đầu, ông không bận tâm nhiều như thế, mà trở thành một người tu chân, cho dù chỉ là trúc cơ đỉnh phong, không đặt chân đến kết đan, thì cũng có thể che chở được cho nhà họ Tô rồi.”  
“Ông đã bỏ lỡ một lần, bây giờ có cơ hội đi trên con đường tu chân, ông không muốn bỏ lỡ một lần nữa.”  
Tô Kiền Khôn tiếp tục nói: “Hơn nữa, ông tuổi đã cao, đối với cái những thứ kỳ lạ kia, thì còn cách ông quá xa vời rồi, cho nên ông không cần thiết phải suy nghĩ đến những thứ đó.”  
“Tô Thương.”  
Lúc này, Tô Thần Binh đứng bên cạnh bèn nói: “Nếu có thể, thì cũng truyền công pháp cho cha nữa nhé.”  
“Lúc trước cha quản lý tháp Lưu Ly chín tầng, gánh trên vai trách nhiệm của nhà họ Tô, thời khắc chuẩn bị hi sinh bản thân để trấn áp ma tu, hơn nữa lúc trước cha còn bị trúng độc, thực lực đã không còn như xưa, cho nên phải bấm bụng chịu đựng, từ trước đến giờ không dám có ý nghĩ tiến đến vùng núi tế trời để cứu mẹ con ra ngoài.”  
Tô Thần Binh nói tiếp: “Nhưng bây giờ cha giao cho con tháp Lưu Ly chín tầng, trách nhiệm là trông coi tên ma tu kia, giờ đây đã ở trên người con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.