"Nói cách khác, nếu như cha đột nhiên chết đi, thì bảo tháp sẽ là của con."
Tô Thương nhủ tỉnh ngộ ra, sau đó nhìn về phía cha, khẽ cười nói: "Cha, con muốn tòa tháp Lưu Ly chín tầng này, bây giờ cha có thể cho con không?"
???
Bây giờ đã muốn?
Tô Thần Binh dừng một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng khốn này, cmn mày nóng lòng quá rồi đó, muốn cho tao chết ngay bây giờ hay sao hả?"
"Khụ khụ."
Tô Thương thoáng chút ngượng ngùng, anh cũng không có ý này, anh chỉ là muốn lấy lại tháp Hư Không của mình mà thôi.
Lúc đầu.
Tô Thương chỉ cần nghĩ trong đầu một cái, thì có thể thu tháp Hư Không vào lại trong đầu của mình.
Nhưng mà bây giờ tháp Hư Không đang ở trong tay của cha mình, mà làm gì thì cũng phải nể mặt cha một chút, cho nên vẫn nên chào hỏi một tiếng trước đã.
"Cha, cha hiểu lầm rồi, con chỉ là cảm thấy cái tháp nhỏ này rất là thú vị."
Tô Thương cười nói: "Dù sao sớm muộn gì nó cũng được truyền lại cho con, chi bằng bây giờ đưa trước cho con đi."
"Đánh rắm!"
Tô Thần Binh đen sạm mặt lại nói: "Tháp Lưu Ly chín tầng không phải là vật chí bảo của nhà họ Tô, chúng ta chỉ là giữ giùm mà thôi."
"Lúc đầu ông cố con muốn xung kích lên cảnh giới Nguyên Anh, cũng không nắm chắc lắm, cho nên mới đưa tháp Hư Không này cho ông nội con."
"Lúc ông nội lên chiến trường, cũng không nắm chắc sẽ trở về được nên mới truyền lại cho cha."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/299112/chuong-770.html