Chương trước
Chương sau
Nói đến cùng, Long Hành Thiên sở dĩ không dùng đến sức mạnh của sư môn để khống chế Bình Thân Vương là vì anh ấy không muốn vì nội chiến của hoàng thất mà lãng phí cơ hội quý giá mà tổ tiên của anh ấy đã đổi bằng rất nhiều vàng ròng bạc trắng mới có được.  
Về phần sư tỷ Tây Dao... Long Hành Thiên căn bản không biết thực lực thật sự của Tây Dao.  

Bao nhiêu năm nay, mặc dù Tây Dao trên danh nghĩa là sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, bị hoàng thượng khống chế.  
Nhưng Long Hành Thiên nào dám ra lệnh cho Tây Dao, sư tỷ trước giờ đều làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm...  

Cứ như vậy, tên Bình Thân Vương lòng lang dạ sói mới tồn tại được cho đến bây giờ.  
Lúc này.  
Long Hành Thiên lấy lại tinh thần, nhìn Bình Thân Vương, anh ấy vẫn muốn bảo vệ Tô Thương, nên nói: "Bình Thân Vương, Tô Thương nếu như tùy tiện xông vào phủ của em, em cứ sai người bắt cậu ta lại giao trẫm trừng phạt cậu ta."  
"Chuyện này e là không được."  
Long Từ Hành khổ sở nói: "Hoàng thượng, anh không biết đó thôi, bà cố ngoại của em tính tình không được tốt cho lắm, nếu như bà ấy nhìn thấy có người đang làm loạn ở trong vương phủ, e rằng bà ấy sẽ không kiềm được tức giận đâu, mà em cũng không khuyên ngăn được bà ấy được."  
Long Hành Thiên nghe vậy, hơi giận nói: "Như vậy thì để trẫm sai Thác Bạt Bồ Tát và Khổ Trúc Đạo Nhân đi đến vương phủ một chuyến, giúp em bắt Tô Thương lại, cũng tránh để bà cố ngoại của em ra tay, em thấy thế nào?"  
"Cám ơn ý tốt của hoàng thượng!"  
Trong ánh mắt của Bình Thân Vương thoáng lóe lên tia tức giận nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Chỉ là, bà cố ngoại của em tuổi tác đã cao, hai năm nay thần trí lúc tỉnh lúc không, nếu như bà ấy không nhận ra hai vị cao nhân của anh, trong lúc đánh nhau lỡ làm bị thương thì cũng mong hoàng thượng thứ lỗi."  
Lời nói này đậm mùi uy hiếp, lại còn cực kỳ rõ ràng.  
Nếu như hoàng thương sai một tăng một đạo đi đến Vương phủ, thì coi như cũng đã đoạn tuyệt với Vương phủ rồi, đến lúc đó, thiên hạ chắc chắn sẽ loạn!  
Trong lòng của Long Hành Thiên đang cực kỳ tức giận nhưng anh ấy cũng không biểu hiện ra ngoài.  
Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ đi Tô Thương, anh ấy cảm thấy không cần thiết vì một người như Tô Thương mà làm lung lay đi căn cơ của hoàng thất.  
Trai cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi.  
Đông đảo các gia tộc ở thành phố, cũng không phải là đèn đã cạn dầu, bây giờ anh ấy cùng với Bình Thân Vương căng thẳng với nhau, không phải là một lựa chọn sáng suốt.  
Bởi vậy, Long Hành Thiên liền thản nhiên nói: "Được rồi, Bình Thân Vương, nếu đã vậy thì tự em giải quyết đi nhé."  
"Cám ơn hoàng thượng."  
"Hoàng thượng cứ yên tâm, kẻ dám khiêu khích đến sự uy nghiêm của hoàng thất thì chắc chắn phải chết!"  
Long Từ Hành nở một nụ cười rồi nói: "Hoàng thượng, nếu như văn võ bá quan đã có mặt đầy đủ, chi bằng chúng ta cùng xem camera giám sát xem xem tình hình ở Vương phủ đi."  
"Được."  
Long Hành Thiên gật gật đầu.  
Trong lòng anh ấy vô cùng hiểu rõ, Tô Thương tuyệt đối sẽ không sống được, sở dĩ anh ấy đồng ý xem là muốn nhờ vào đó nhìn một chút bên trong vương phủ, rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ, còn Cổ Hồng Nguyệt kia bây giờ là trạng thái gì rồi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.