Chương trước
Chương sau
Tô Thương đưa tay ra, bắt lại được cánh tay thượng cổ, cảm nhận được lực lượng hào hùng bên trong cánh tay, nhịn không nổi mà cảm thán nói: "Chủ nhân của cánh tay, quả nhiên là cường hãn."  
"Đã tách rời vô số năm rồi, nhưng linh khí của cánh tay này vẫn y như cũ, thậm chí còn sinh ra một cỗ linh khí khác, không thể không nói rằng trái đất thời kỳ thượng cổ, thật sự thần bí quá."  

Tô Thương đánh giá cánh tay thượng cổ vài lần, sau đó liền ra tay, xóa đi linh trí bên trong cánh tay, sau đó cười nói: "Bây giờ tốt rồi, trả lại cánh tay cho Vương đại thiếu gia, thực lực chắc chắn sẽ tăng nhanh chóng đến một mức độ kinh khủng."  
Ngay sau đó.  
Tô Thương cất cánh tay thượng cổ vào trong vòng tay lưu trữ, sau đó liền nhún người rời khỏi cung điện dưới đất.  

Nơi này quả thực trống rỗng, không giống kho báu dưới đất của nước D, có ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì cả.  
Có điều.  
Chuyến đi lần này, thu hoạch không nhỏ, không chỉ giải cứu được Lưu Sở Điềm, còn thu được hai món chí bảo.  
Trong đó một món chính là cánh tay thượng cổ, vừa vặn phù hợp hoàn toàn với Vương Phú Quý.  
Còn về một cái khác, chính là ngọc bội trên cổ Trương Tuấn Bình, thứ này chế tạo từ đá Thiên ẩn.  
Đá Thiên ẩn, ở Huyền Thiên Tiên Vực là tài liệu luyện khí cực kỳ khan hiếm.  
Với phương pháp của Tô Thương, nếu như đem đá Thiên ẩn dung nhập vào vòng tay lưu trữ của mình, hoàn toàn có thể tránh được chiến sĩ luyện khí Nguyên Anh kỳ phát hiện ra khí tức.  
Bây giờ Tô Thương có Chỉ xích thiên nhai, sở dĩ không dùng được là bởi vì đối thủ cường đại có thể phát hiện được vị trí của anh ấy.  
Nhưng nếu có đá Thiên ẩn này, lại hoàn toàn khác biệt.  
Công dụng của đá Thiên ẩn, cộng thêm thuấn di của Chỉ xích thiên nhai, đơn giản như hổ mọc thêm cánh, xuất quỷ nhập thần, giết người vượt cấp dễ dàng hơn rồi.  
Cho dù là gặp người không giết được, cũng có thể ẩn nấp hành tung, chạy trốn được, để còn có khả năng giữ lại mạng sống của mình nữa chứ.  
Dù sao cũng là Huyền Thiên Tiên Đế, đối với loại chí bảo này, cực kỳ yêu thích.  
...  
Trên đường Tô Thương đi ra khỏi cung điện dưới đất, gặp Hứa Sơn Cư ở bên ngoài, cùng với Trương Hiểu Ngọc đang cõng Lưu Sở Điềm, mấy người cùng nhau rời đi khỏi hiện trường.  
Không lâu sau.  
Đoàn người Tô Thương đã trở lại trang viên nhà họ Trương.  
"Đại thiếu gia, cuối cùng cậu cũng trở vê rồi."  
Vừa mới vào cửa, Tiêu Đình lo lắng chào hỏi, cười khổ nói: "Cậu nhanh đến sảnh trước xem thử đi."  
Tô Thương nhíu mày nói: "Làm sao?"  
"Tổng quản hoàng cung đang ở sảnh trước chờ cậu."  
"Ông ta rất có nghị lực đó nha, vẫn luôn ngồi đó không chịu rời đi hay sao hả?"  
"Không phải, đây là lần thứ ba Ngụy tổng quản tới."  
Tiêu Đình cười khổ nói: "Hai lần trước, tôi đều nói cho ông ấy biết, cậu không ở trang viên, ông ấy liền đi khỏi, ai ngờ lần này lại khăng khăng không chịu đi, cứ bắt buộc phải gặp được cậu." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.