Ngay sau đó.
Bóng dáng Tô Thương lập lòe, dựa theo trí nhớ mà đi theo hướng chỗ Lưu Huy và Vương Trại đáp máy bay trực thăng.
Không lâu sau, anh ấy liền đi đến hiện trường, vừa nhìn đã thấy Lưu Huy và Vương Trại nằm dưới đất, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.
Còn bên cạnh, lại có một thiếu niên mười mấy tuổi, ngồi khoanh chân, khí tức trong cơ thể tựa như biển, thâm sâu khó lường.
"Hửm?"
Tô Thương khẽ nhíu mày, cảnh giác nhìn chăm chú Lâm Uyên.
Vù!
Lúc này, Lâm Uyên đã nhận ra Tô Thương, lập tức mở to mắt, đón nhận ánh mắt của Tô Thương.
"Cậu chủ, mau chạy đi, người này rất mạnh!" Lưu Huy thấy Tô Thương, vội vàng mở miệng nhắc nhở.
Không cần Lưu Huy nhắc nhở, Tô Thương cũng đã cảm nhận được, cái người trước mặt này, chắc chắn không kém gì Đoan Mộc Lưu.
Chỉ có điều, mình đã bị ánh mắt của đối phương tập trung vào rồi, bây giờ có trốn, chỉ sợ cũng trốn không kịp nữa rồi.
"Tô Thương."
Giờ phút này, Lâm Uyên từ từ đứng dậy, khẽ cười nói: "Cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng, thế mà lại trốn khỏi được sự truy đuổi của Đoan Mộc Lưu."
Tô Thương sắc mặt nghiêm túc, hỏi lại: "Cậu là ai, sao lại biết tên tôi?"
"Ha ha."
Lâm Uyên cười nói: "Làm quen một chút nha, tôi là Lâm Uyên, là người làm của Sở Phục Thịnh."
"Khoảng thời gian trước tôi với Sở Phục Thịnh, cùng đi Giang Bắc, tôi tận mắt nhìn thấy cậu giết ông ta, từ đó về sau, tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi cậu."
Cái gì!
Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298989/chuong-647.html