Sau khi vào Giang Bắc, Tô Tinh Hà vô tình phát hiện ra cha mình chưa chết, hơn nữa ông ta lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
<
Mình có thể đánh bại tông sư cấp đỉnh phong, ấy vậy mà lại bị cha nhẹ nhàng gây khó dễ.
Bởi vậy có thể thấy cha cậu bé không phải là tên vô dụng, ít nhất thì ở Địa Tông vẫn tính là cao thủ so với bạn bè đồng trang lứa.
Cho nên Tô Tinh Hà từ từ tiếp nhận người cha Tô Thương này, thậm chí cậu bé còn có chút chờ mong được gặp lại Tô Thương lần nữa.
Nhưng một tuần nay, Tô Thương không về biệt thự ven sông khiến cho Tô Tinh Hà đã ngày đêm nhung nhớ từ lâu.
“Tô Tinh Hà, con nên gọi cha là gì?” Lúc này, Tô Thương lại dò hỏi thêm lần nữa.
Tô Tinh Hà chậm rãi hồi phục tinh thần, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Tô Thương, khoé mắt cậu bé hơi ửng đỏ lên, đáy mắt long lanh ánh nước, nức nở gọi:
“Cha… Cha ơi.”
Cha ơi.
Nghe hai chữ đó, trong nháy mắt Tô Thương lộ ra một nụ cười thỏa mãn, cảm thấy vô cùng phấn khởi từ tận đáy lòng.
Nhưng ngoài mặt thì anh vẫn tỏ ra không để ý, giơ tay búng vào trán Tô Tinh Hà một cái, lạnh lùng nói: “Con nói gì vậy, nói lớn lên, cha không nghe rõ.”
“Trời ạ, cha à, cha bị điếc á, nói vậy rồi mà còn không nghe rõ, còn nữa.”
Tô Tinh Hà ôm đầu, thở hổn hển nói: “Cha con nhận nhau là tình cảm cảm động tới mức nào, không thấy con khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298899/chuong-557.html