Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi chuẩn bị đem chúng luyện chế thành đan dược, yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực."
<
"Chuyện này..."
Trương Trọng Ngu nghe vậy thì không khuyên can nữa, mà kính sợ nói: "Điện chủ, vậy cậu luyện chế đi, tôi ở bên ngoài trấn thủ thay cho cậu, không cho ai làm phiền cậu."
"Tốt!"
Tô Thương gật đầu.
Sau đó, Trương Trọng Ngu liền đi ra khỏi phòng, ra đến bên ngoài, hai mắt ông ta khép hờ lại, giống như là một vị môn thần.*
* vị thần giữ cửa (tranh hộ pháp dán trên cánh cửa)
Tiếp theo đó, Tô Thương cũng ko chần chừ, đổ hết đống dược liệu trong túi ra, bắt đầu luyện chế khí huyết đan.
...
Lúc này.
Ở bên ngoài trang viên nhà họ Tô.
Trong bóng tối, có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang quan sát động tĩnh của trang viên.
Người này khuôn mặt trắng trẻo, mặc một bộ đồ cổ trang, đó chính là tên người làm bên cạnh Sở Phục Thịnh, Lâm Uyên.
Khi Sở Phục Thịnh đi vào trang viên nhà họ Tô, thì kêu cậu ta ở lại bên ngoài, từ đó đến bây giờ cậu ta cũng chưa hề đi đâu xa.
Nhưng điều quỷ dị chính là bất kể là Tô Thương, Trương Trọng Ngu hay là sơn chủ của Thái Sơn cũng không hề phát hiện ra được sự tồn tại của cậu ta.
"Thú vị."
"Một thanh niên thật là thú vị mà."
Lúc này, trên khuôn mặt của tên người làm trắng trẻo hoàn toàn không còn là vẻ ngây ngô như trẻ con khi còn ở bên cạnh Sở Phục Thịnh nữa.
Khóe miệng cậu ta khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298846/chuong-504.html