"Vậy sao."
<
Tô Thương hiểu rõ rồi, nhưng biểu cảm không hề có chút thay đổi gì, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ tham gia đại hội võ thuật trăm môn phái, nhưng tôi không cần Thạch Hạo Hãn tiếp nhận tôi, ông ta, không có tư cách thừa nhận tôi!"
"Tôi tham gia đại hội võ thuật trăm môn phái chỉ để chứng minh bản thân của tôi, chứ không phải phô trương mình để nhận được sự thừa nhận của ông ta, tôi không có thấp hèn như vậy!"
Mắt Tô Thương sáng rực như đuốc, trầm giọng nói: "Về phần vùng đất tế trời, hừ, nếu như ông ta u mê không tỉnh ngộ, tiếp tục giam lỏng mẹ tôi, thì qua một thời gian nữa, tôi sẽ khiến cho thế lực lưu truyền mấy ngàn năm này biến mất khỏi giới luyện võ!"
Trong lúc nói thì quanh thân Tô Thương tản ra một luồng khí thế tự tin có thể nắm giữ cả thiên hạ, trong giọng nói tràn đầy mùi vị tự tin chắc thắng.
"Chuyện này..."
Trương Trọng Ngu ở bên cạnh thấy vậy, ánh mắt nhất thời ngây ngốc cả ra, ngạc nhiên nhìn Tô Thương.
Chí khí còn cao hơn trời!
Hoài bão thẳng tới trời xanh!
Trẻ tuổi, anh tài như thế, thật khó thấy mà!
Trong nháy mắt, lòng tán thưởng của Trương Trọng Ngu đối với Tô Thương tăng lên gấp bội, ông ta cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đầu mình đã đưa ra một quyết định vô cùng chính xác.
Mấy ngày trước, ở sơn trang Y Vân, Trương Trọng Ngu cũng có chút do dự.
Mặc dù lão môn chủ của Thiên Cơ Môn đã bói ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298842/chuong-500.html