Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, mấy ngày trước lúc Hoa Thời Mạc dùng Cổ đan dược để cứu sống mình, dược liệu thần kỳ như thế, tất nhiên không phải thầy thuốc bình thường có thể luyện chế được.  
<
Còn chìa khóa của Đông phủ, thứ này khắp nơi tiết lộ ra, cái gọi là Đông phủ, chẳng lẽ lại là một phủ đệ nào đó của một vị cường giả trong số những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần?  

Tất cả những điều này, bây giờ mình không thể biết hết được, thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích, phải tự mình kiểm chứng mới được.  
Lúc này.  
Tô Thương đón nhận ánh mắt Trương Trọng Ngu, cũng không phủ nhận, mà chính là ra vẻ cao siêu nói ra: "Không hổ danh là trụ cột của Dược Vương Điện, quả nhiên là có mắt nhìn, ông đoán không sai, tôi chính xác là có bối cảnh."  
Trương Trọng Ngu thực thực thâm sâu khó lường, Tô Thương chưa từng tiếp xúc nhiều với người này, không biết người này có mục đích gì khác không, nên mới phải nói theo ông ấy, để ông ấy nghĩ rằng mình có chỗ dựa rất mạnh, như vậy vô hình dung lại có thể làm ông ấy khiếp sợ.  
Quả nhiên.  
Trương Trọng Ngu không nghi ngờ Tô Thương, nhịn không được mà hỏi: "Điện chủ, xin hỏi cậu đến từ môn phái nào, sư phụ của cậu là ai, có thể bồi dưỡng được một người ưu tú tài giỏi như cậu đây, sư phụ của cậu chắc chắn là một nhân vật lớn lừng lẫy lắm."  
"Ha ha."  
Tô Thương chăm chú nhìn Trương Trọng Ngu, lộ ra một nụ cười sảng khoái, sau đó thâm sâu khó lường mà nói: "Trương Trọng Ngu, tên của sư phụ tôi, tôi dám nói, ông dám nghe sao?"  
"Nghĩ cho kỹ trước khi trả lời tôi, ông, ông dám nghe sao?"  
Mặc dù Tô Thương chỉ nhìn như mới hai mươi tuổi, nhưng trong cơ thể anh ấy, lại là một lão quái vật sống mười vạn năm rồi.  
Nếu so sánh, Trương Trọng Ngu gần hai trăm tuổi, thì không tính là cái gì cả, về mặt khí chất, ông ấy cũng bị Tô Thương đè chết rồi.  
"Chuyện này..."  
Trương Trọng Ngu dừng một chút, sau khi đấu tranh một lúc, vội vàng lắc đầu nói: "Điện chủ, thuộc hạ không nghe, là thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ không nên nhiều lời, xin cậu trách trách phạt."  
"Trách phạt thì thôi đi, nhớ kỹ, lần sau không nên hỏi nhiều, nếu như ông biết quá nhiều, thì đối với ông cũng không phải chuyện tốt." Tô Thương trầm giọng nói.  
"Vâng."  
Trương Trọng Ngu kinh sợ, vội vàng trả lời, đâu còn cái thần thái của một vị tiền bối cao nhân nữa.  
Ép bức thành công.  
Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó nhớ ra một số việc, liền nói: "Trương Trọng Ngu, Thạch Hiên và Đoàn Tứ Hải chết ở Giang Bắc, chuyện này vùng núi tế trời có thể điều tra ra được, có điều, họ cũng rất khó để biết được Tô Huyền Thiên đã giết hai người này, càng không thể biết được, Tô Thương tôi cũng là Tô Huyền Thiên, chuyện này là do ông nói cho họ biết sao?"  
"Điện chủ sáng suốt."  
Trương Trọng Ngu giải thích nói: "Đêm đó ở Vân Sơn Trang, tôi sau khi biết rõ được ý của cậu, đã lập tức đi về vùng núi tế trời, gặp sơn chủ Thái Sơn, nói rõ với ông ấy mọi chuyện."  
"Bởi vì Thạch Hiên cũng không phải cháu trai ruột của ông ấy, vì thế  hóa giải chuyện này cũng không phải là việc khó."  
"Chỉ có điều, ân oán giữa cha của cậu là Tô Thần Binh và sơn chủ Thái Sơn, khó mà hóa giải, tôi chỉ có thể từ đó mà hòa giải, miễn cưỡng thuyết phục sơn chủ Thái Sơn, việc này xem như kết thúc rồi."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.