Chương trước
Chương sau
"Điều này cũng làm Thạch Ngọc Hãn bị chọc tức, trong đêm liền xuống núi, định xóa sổ Tô Thần Binh, để trút nỗi hận trong lòng."  
<
“Chẳng qua là do Thạch Ngọc Yến đau khổ cầu xin, thậm chí lấy cái chết ra dọa, cuối cùng thì Thạch Hạo Hãn chỉ đưa Thạch Ngọc Yến đi, giữ lại tính mạng cho Tô Thần Binh."  

"Thạch Ngọc Yến này, trong mười mấy năm rời khỏi Thái Sơn, đã sinh ra một đứa con trai, tên là Tô Thương."  
Đỗ Hồng Cẩm nói: "Chuyện này đối với vùng núi tế trời mà nói, chính là chuyện xấu trong nhà, vì thế cực kỳ ít người biết đến."  
"Lão già Thạch Hạo Hãn kia, ra lệnh xuống, tuyệt đối phong tỏa tin tức, đồng thời không cho phép bất kỳ người nào của Thái Sơn đặt chân đến Giang Bắc, để gia đình Tô Thần Binh tự sinh tự diệt."  
Đỗ Hồng Cẩm cười lạnh lùng: "Đương nhiên, Thạch Hạo Hãn kia ra mệnh lệnh này, chỉ là vì thương con gái Thạch Ngọc Yến, không muốn con gái mình vì Tô Thần Binh mà tự tử, thực tế thì ông ta so với bất kỳ kẻ nào khác cũng là người căm hận nhà họ Tô, căm hận Tô Thần Binh."  
"Sau khi Thạch Hiên chết, lão già Thạch Hạo Hãn kia sở dĩ xác định hạ lệnh cấm Thạch Vân Phi điều tra việc này, chắc chắn là cân nhắc đến Thạch Ngọc Yến."  
"Bây giờ, Thạch Ngọc Yến bị giam cầm tại vùng núi tế trời ròng rã đã năm năm rồi, mặc dù vẫn không biết hối cải như cũ, không thấy mình làm việc gì sai, nhưng Thạch Hạo Hãn đối với cô ta thì vẫn luôn ôm lấy hi vọng, vì thế không muốn làm chuyện gì chọc giận đến cô ta."  
Đỗ Hồng Cẩm lạnh lùng nói: "Nhưng dưới sự đau khổ cầu xin của em, Thạch Hạo Hãn cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra rồi, dù sao ông ta thấy, Hiên nhi cũng là cháu trai ruột của ông ta."  
"Thì ra là thế."  
Sở Phục Thịnh nghe vậy, cười lạnh nói: "Nói như vậy, chúng ta giết Tô Thương, là nhận được sự đồng ý ngầm của Thạch Hạo Hãn sao?"  
"Đúng vậy."  
Đỗ Hồng Cẩm trầm giọng nói: "Khi lão già đó nói thân thế của Tô Thương cho em biết, chính là có nghĩa rằng, ông ta cũng muốn diệt trừ Tô Thương rồi."  
"Mặc dù theo huyết thống, Tô Thương là cháu ngoại của ông ta, nhưng mà Hiên nhi, lại là cháu nội của ông ta."  
Đỗ Hồng Cẩm cười nói: "Cháu ngoại, vĩnh viễn là người ngoài, quyết định lần này của lão già kia, ngược lại cũng không tồi."  
"Chỉ tiếc, ông ta không biết là, Hiên nhi cùng với nhà họ Thạch bọn họ, không có bất kỳ quan hệ nào."  
Nói đến đây, Đỗ Hồng Cẩm nở nụ cười nhìn về phía Sở Phục Thịnh, lạnh lùng cười nói: "Nếu lão già Thạch Hạo Hãn kia biết được, mình vì một người ngoài mà báo thù, hi sinh cả cháu ngoại mình, biểu cảm chắc chắn sẽ cực kỳ đặc sắc đây."  
"Hồng Cẩm, mấy lời này đừng nói nữa, vùng núi tế trời là nơi chúng ta không thể chọc vào."  
Sở Phục Thịnh nhắc nhở một câu, sau đó thúc giục nói: "Đi, đến lúc báo thù thay Hiên nhi rồi!"  
"Ừm."  
Đỗ Hồng Cẩm gật đầu, sau đó liền đi theo Sở Phục Thịnh, cùng nhau đến trang viên nhà họ Tô.  
Lúc này. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.