Chương trước
Chương sau
Sau khi Trương Trọng Ngu rời đi được một lúc, Trương Khổ Mộc mới kịp phản ứng lại, ông ấy để lộ ra một nụ cười gượng gạo.  
<
Ông ấy không ngờ rằng, sự xuất hiện của Tô Thương, lại gây ra một chuyện lớn như vậy.  

“Bây giờ Dược Vương điện đã bị cuốn vào chuyện này rồi, e là về sau khó mà yên ổn được.”  
“Nhưng mà, nếu tổ sư gia mời môn chủ của Thiên Cơ Môn đến bàn luận về thời cơ, thì chắc chắn sẽ có phương hướng phát triển tốt thôi.”  
Nghĩ đến đây, Trương Khổ Mộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tô Thương làm điện chủ, cũng không sao, như vậy thì mấy đứa con gái của nhà họ Tôn cũng không cần phải ngụy trang một cách cực khổ như vậy nữa, chúng nó có thể khôi phục thân phận nữ nhi rồi.”  
“Đây vẫn  
luôn là mong muốn của con bé, từ nay về sau, con bé không cần phải gánh vác  
trọng trách lớn như vậy nữa, không cần phải lo nghĩ chèo chống Dược Vương điện  
nữa rồi.”   
...........  
Đúng lúc này.  
Tô Thương và Hứa Sơn Cư, đã rời khỏi sơn trang Y Vân.  
Nhưng vừa đi được mấy bước, thì có hai người phía đối diện đi tới.  
Trong đó có một người, mặc âu phục, khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt khôi ngô tuấn tú, đó chính là Tôn Nhất Hiên người kế nhiệm của Dược Vương điện.  
Còn về người còn lại kia, đó là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, chắc khoảng tầm hai mươi tuổi, cô ấy núp phía sau Tôn Nhất Hiên  như một con chim non vậy.  
“Tô thiếu gia.... Không đúng, điện chủ.”  
Tôn Nhất Hiên dừng bước, ánh mắt dừng lại trên người Tô Thương, tươi cười chào hỏi: “Anh nói chuyện với điện chủ đời trước xong chưa?”  
“Ừ.”  
Ấn tượng của Tôn Nhất Hiên với Tô Thương cũng khá tốt, rồi khẽ cười nói: “Tôi đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu rồi, không còn là Tô Huyền Thiên nữa, làm sao cậu có thể nhận ra tôi vậy?”  
“Thưa điện chủ, tướng mạo của anh quả thật đã thay đổi rất lớn, tôi không thể nhận ra anh, nhưng tôi lại nhận ra tên cao thủ hậu kì thiên tông đi phía sau anh.”  
Tôn Nhất Thiên mỉm cười rồi đáp trả: “Ánh mắt cậu ta nhìn anh, tràn đầy sự kính nể, lại còn thận trọng đi theo sau anh, nếu như không phải Tô Huyền Thiên, thì còn là ai vào đây được nữa chứ?”  
“Hơn nữa, tướng mạo có thể thay đổi, nhưng mùi hương trên người thì không thay đổi, phương thuốc ngàn vàng của nhà họ Tôn chúng tôi, chú trọng vọng văn vấn thiết*, vô cùng nhạy cảm với mùi vị đó.” Tôn Nhất Hiên nói một cách chắc chắn.  
* Gọi là “Tứ chẩn” là bốn phương pháp chữa bệnh Đông y, hay còn được gọi như: Nhìn, nghe, hỏi, sờ.  
“Hóa ra là như vậy.”  
Tô Thương bước lên trước, vì đều là những người đứng đầu, cho nên anh ấy cũng không tỏ ra vẻ kiêu ngạo, mà trực tiếp ôm lấy cổ của Tôn Nhất Hiên, vui vẻ nói: “Người anh em, cậu cũng khá là cẩn thận đó, mấy thứ này đều bị cậu phát hiện ra hết rồi, được đó, được đó, sau này điện chủ tôi đây sẽ bồi dưỡng cậu thật tốt hơn nữa.”  
“Anh, anh...” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.