Chương trước
Chương sau
Vì thế, Tô Thương bây giờ căn bản không phải lo đá năng lượng không đủ dùng.  
<
Ước tính sơ bộ rằng, nếu như hấp thụ toàn bộ số đá năng lượng này, có lẽ cũng vô pháp Trúc Cơ, còn chuyện đặt chân lên luyện khí tầng thứ chín, là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.  

Có điều.  
Mặc dù Tô Thương rất gấp gáp để trở nên mạnh hơn, nhưng lại không muốn đốt cháy giai đoạn, nếu chèn ép sức mạnh của mình quá sớm, thì đối với việc tu luyện sau này sẽ cực kỳ có hại.  
Lần đóng cửa tu luyện này, mục tiêu của anh ấy rất đơn giản, vừa là chữa lành vết thương, đồng thời cũng để đặt chân lên luyện khí tầng thứ tám.  
...  
Giờ phút này  
Vùng núi tế trời, chân núi Thái Sơn.  
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục cẩm y vệ, đứng chắp tay, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.  
Ông ấy chính là con trai trưởng của sơn chủ Thái Sơn, Thạch Vân Phi, cũng là cha của Thạch Hiên.  
Lúc Này, Thạch Vân Phi thản nhiên mở miệng, dò hỏi: "Tra được hành tung của Hiên nhi chưa?"  
"Thưa ông chủ, thiếu gia Thạch Hiên lần cuối cùng xuất hiện, hình như là ở Giang Bắc, từ đó về sau thì không có chút tin tức nào nữa." Người hầu bên cạnh cung kính trả lời.  
Thạch Vân Phi nhíu mày nói: "Hiên nhi đến Giang Bắc làm gì chứ?"  
"Thiếu gia Thạch Hiên hình như phát hiện được một chí bảo, lần gặp mặt gần nhất chính là cùng với tông chủ Vô Ảnh Tông Đoàn Tứ Hải, hình như là tính toán muốn có được chí bảo kia."  
Người hầu này nói thêm: "Sở dĩ  thiếu gia Thạch Hiên liên hệ với Đoàn Tứ Hải, là vì món chí bảo kia đã bị đại trưởng lão Vô Ảnh Tông nhanh chân hơn lấy đi trước rồi."  
"Thiếu gia Thạch Hiên nhờ Đoàn Tứ Hải ra tay, để lấy được chí bảo thì điều kiện tiên quyết là không được kinh động đến đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, để tránh trường hợp cá chết rách lưới, hủy đi món chí bảo kia."  
"Hóa ra là như vậy."  
Thạch Vân Phi đầu tiên là gật đầu, sau đó hỏi: "Món chí bảo kia là cái gì?"  
"Tiểu nhân không biết, nhưng nhìn biểu cảm của thiếu gia Thạch Hiên thì món chí bảo kia chắc chắn là cực kỳ quý báu."  
Người hầu nói tiếp: "Ông chủ, ông không cần phải lo lắng đâu, đại trưởng lão Vô Ảnh Tông Hứa Sơn Cư, chỉ là địa tông đỉnh phong mà thôi, thiếu gia Thạch Hiên có lẽ không phải đối thủ của ông ta, nhưng Đoàn Tứ Hải đã đặt chân đến thiên tông rồi, để đối phó với Hứa Sơn Cư thì dễ như trở bàn tay."  
"Nếu không phải thiếu gia Thạch Hiên đặc biệt coi trong chí bảo, không muốn chí bảo có một chút gì tổn hại, thì sớm có thể đã liên kết với Đoàn Tứ Hải, cưỡng ép cướp đi chí bảo rồi."   
"Ừm."  
Thạch Vân Phi nghe nói như thế, liền thấy nhẹ nhõm hơn, sau đó nói: "Đoàn Tứ Hải là cha của đồ đệ tôi, tôi với ông ta, cũng được tính là anh em đồng môn, ông ta cũng đáng tin cậy."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.