Chương trước
Chương sau
Lý Nguyệt biết được tin tức này, chẳng những không tức giận mà còn rất vui mừng: “Tô Thương, như vậy có nghĩa là Du Du có thể ở bên cạnh chúng ta sao?”   
<
“Hẳn là như vậy.”   
Tô Thương gật đầu nói: “Anh là cha con bé. Chỉ cần con bé muốn ở lại, không ai có thể mang con bé đi.”   

“Thật tốt quá!”  
Lý Nguyệt vui mừng cười nói: “Như vậy em có thể luôn chăm sóc Du Du, em muốn dạy cô bé khiêu vũ cổ điển, bồi dưỡng cô bé từ nhỏ.”  
“Vợ à.”  
Thấy vậy, Tô Thương không khỏi hỏi: “Em là vợ chưa cưới của anh, chúng ta còn chưa kết hôn. Kết quả là anh có một đứa con gái ngoài giá thú, không phải em nên buồn sao?”   
“Tại sao em phải buồn?”   
Lý Nguyệt nhìn Tô Thương ngây người, sau đó cười nói: “Em đã nói rồi, em không quan tâm anh có nhiều phụ nữ, chỉ có đàn ông ưu tú mới thu hút ong bướm, bất kể anh có con với ai, đều phải gọi em là mẹ. Tự nhiên nhặt được một đứa con gái, em vui mừng còn không kịp đây.”  
“Huống hồ, Du Du đáng yêu như vậy, xinh xắn như vậy, mỗi ngày nhìn thấy cô bé tâm trạng rất thoải mái. Có thể giữ cô bé bên cạnh quả thực đó là món quà mà trời cao dành cho em, tại sao em lại buồn?” Lý Nguyệt cười nói.  
“Vợ à, em thật sự là một người phụ nữ tốt. Có thể cưới được em là phúc khí mà anh đã tu luyện tám đời!” Tô Thương ôm chặt lấy Lý Nguyệt.   
Câu này một chút giả dối cũng không có. Sau khi Lý Nguyệt biết thân phận của Tô Du Du, phản ứng đầu tiên là vui mừng, điều này thật hiếm thấy.   
“Hừ, đừng dùng những lời ngon tiếng ngọt lừa em.”   
Lý Nguyệt giãy giụa đẩy Tô Thương ra, sau đó nói: “Nói thật đi, mẹ của Du Du là ai, em có biết không?”   
“Ừm, hai người biết nhau, hơn nữa còn rất quen thuộc.” Tô Thương cười khổ nói: “Là… Giang Tuyết Nhi.”  
“Giang Tuyết Nhi…”  
Lý Nguyệt nghe thấy cái tên đó, lập tức rơi vào hồi ức, trầm mặc vài giây mới nói: “Thật sự là chị Dực Cân nói đúng.”  
Tô Thương nghi hoặc nói: “Chị của anh nói cái gì?”   
“Anh quên năm đó sau khi sự việc xảy ra, chị anh đã giải thích như thế nào để bảo vệ anh sao?”  
Lý Nguyệt liếc trắng Tô Thương một cái, bĩu môi: “Anh có thể quên, nhưng em sẽ không.”  
“Cô ấy nói sinh con quá vất vả. Anh đau lòng cho em, không muốn em phải chịu khổ nên mới cùng bạn thân của em... Kết quả những gì cô ấy nói đã thành sự thật, Giang Tuyết Nhi thực sự đã sinh cho anh một cô con gái ngoan ngoãn lanh lợi.”  
Mặc dù Lý Nguyệt chấp nhận Tô Du Du, cũng không quan tâm đến việc bên cạnh Tô Thương có bao nhiêu cô con gái, nhưng cô vẫn có chút ghen tuông khi nói đến điều này.   
“Vợ à, đó là chị của anh nói đùa. Không ai nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.”   
Tô Thương  lại gần an ủi: “Mặc kệ thế nào, trong lòng anh quan tâm đến em nhất.”   
“Ừm.” Lý Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Tô Thương, gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Tô Thương, chị Dực Cân nói đúng một chuyện, sinh con đặc biệt vất vả, đau đớn khi sinh nở là điều người chưa từng trải qua sẽ không bao giờ có thể hiểu được.”  
“Giang Tuyết Nhi không bỏ đứa trẻ, sinh cho anh một đứa con gái ngoan như Du Du. Cô ấy đã phải trả giá quá nhiều. Anh nhất định không được phụ cô ấy, có nghe thấy không?”   
Lý Nguyệt nói tiếp: “Nếu anh muốn phụ cô ấy, điều đó có nghĩa là anh là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa. Người đàn ông như vậy không xứng làm chồng em. Sau này em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh!”   
“Vợ à.”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.