Chương trước
Chương sau
Sau khi nhận được câu trả lời, Hứa Sơ Cư híp hai mắt lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, ngược lại hỏi: "Nghe nói thực lực của Tô Huyền Thiên không phải là yếu, Cát Bình còn không phải là đối thủ của cậu ta, sao ông lại có thể giết được cậu ta chứ?"  
<
"Thưa đại trưởng lão, nhà họ Đổng chúng tôi không có cao thủ gì, nếu trực tiếp đánh nhau thì chắc chắn không thể được, chỉ có thể dùng mưu trí mà thôi."  

Đổng Văn Thắng hai tay chắp lại, trả lời: "Vì thế tôi chủ động lấy lòng Tô Huyền Thiên, nịnh nọt cậu ta, sau đó mời cậu ta đến nhà ăn cơm."  
"Tô Huyền Thiên giết trưởng lão Cát Bình, là kẻ thù của nhà họ Đổng chúng tôi, tôi tất nhiên không thể buông tha cho cậu ta được, vì thế tôi đã hạ thuốc độc vào thức ăn của cậu ta."  
Trong lòng Đổng Văn Thắng cực kỳ sợ hãi, nhưng bên ngoài lại cố giả vờ bình tĩnh, nói tiếp: "Tôi cùng với mấy người cấp cao trong nhà họ Đổng, đã uống thuốc giải độc trước rồi, còn Tô Huyền Thiên thì thảm rồi, trực tiếp trúng độc bỏ mạng."  
"Nhưng Tô Huyền Thiên cực kỳ mạnh mẽ, trước khi chết, còn ra tay giết chết mấy thuộc hạ của tôi."  
Đổng Văn Thắng nói: "Đơn giản chỉ là tấn công bằng chất độc thôi, Tô Huyền Thiên đã là thế suy sức yếu, bị tôi chém một kiếm, liền chấm dứt mạng sống luôn."  
"Tôi nghe nói về chuyện Tô Huyền Thiên đã giết chết trưởng lão Cát Bình, làm mất mặt Vô Ảnh Tông chúng ta, nên đã làm cho tông chủ nổi giận."  
Đổng Văn Thắng cuối cùng nói: "Vì thế, tôi liền lấy đầu Tô Huyền Thiên, cố ý đến đây tặng cho tông chủ."  
"Thì ra là như vậy."  
Hứa Sơn Cư vuốt vuốt sâu, gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu được, lập tức nhìn vào cái túi mà Đổng Văn Thắng mang theo, khẽ cười nói: "Ông chủ Đổng, ông chắc là có nhiều chỗ không biết, bây giờ đầu của Tô Huyền Thiên có giá trị không nhỏ đó nha."  
Đổng Văn Thắng giả vờ hồ đồ không hiểu, nghi ngờ nói: "Đại trưởng lão, ông nói vậy là có ý gì chứ, chẳng lẽ giết Tô Huyền Thiên còn được ban thưởng hay sao?"  
"Đó là đương nhiên rồi, tông chủ đã nói, đầu của Tô Huyền Thiên có thể đổi lấy một đóa Tuyết Liên năm ngàn năm đó."  
Trong mắt Hứa Sơn Cư liền hiện ra một sát ý, nhưng kiêng kỵ vì đây là Vô Ảnh Tông, đệ tử tới lui rất đông, nên liền thu hồi lại ý nghĩ giết người cướp của đó.  
Vì ông ta là đại trưởng lão, trên một người dưới vạn người, nên vẫn phải chú ý hình ảnh của mình.  
"Đại trưởng lão."  
Đổng Văn Thắng mơ hồ đã nhận ra sát ý của Hứa Sơn Cư, sau khi vội vàng suy nghĩ, liền nói: "Đóa Tuyết Sơn năm ngàn năm này đối với tôi cũng không có tác dụng gì, nếu như ông muốn thì tôi có thể tặng cho ông."  
Hứa Sơn Cư nghe vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười, khen ngợi: "Ha ha, ông chủ Đổng, ông rất được đó nha, nếu đã như vậy, tôi từ chối thì quá vô lễ rồi."  
"Đại trưởng lão khách sáo quá đi, đồ tốt thế này, vào tay tôi cũng chỉ là vô dụng mà thôi, chỉ có ông mới có thể phát huy hết tác dụng thực sự của nó, tôi lại không muốn phung phí của trời."  
Đổng Văn Thắng thở dài một hơi, sau đó chuyển hướng nói: "Có điều đại trưởng lão, tôi không thể ở Vô Ảnh Tông mà đưa đóa Tuyết Liên cho ông được, nếu không thì người khác còn tưởng ông ép buộc tôi, ảnh hưởng đến danh tiếng của ông."  
"Ha ha, đúng, rất đúng, ông chủ Đổng, vẫn là ông suy nghĩ chu đáo."  
Hứa Sơn Cư hài lòng khác thường, vỗ vỗ lên vai Đổng Văn Thắng, lập tức nói: "Ông nói đúng, không thể ở Vô Ảnh Tông mà đưa cho tôi được, đóa Tuyết Liên năm ngàn năm này, không chỉ có mình tứ trưởng lão muốn, đến nhị trưởng lão cũng muốn bỏ túi, chỉ là không tiện tranh cướp với tứ trưởng lão mà thôi." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.