“Không tổn hại sao?” Tô Thương mỉm cười, rồi hỏi: “Cậu cũng bị cô ấy đánh cho bị thương rồi sao?”
<
“Thế thì không phải nha.”
Vương Phú Quý vênh mặt lên, kiêu ngạo nói: “Nhưng, xương cốt của tôi cứng lắm, còn khiến cho cùi trỏ của cô ấy đỏ ửng lên, lần sau cô ấy muốn ra tay đánh tôi nữa, thì phải cân nhắc bản thân trước xem tay của mình có thể chịu nổi hay không đã!”
Tô Thương: “?? ?”
Cú đánh này, còn tạo thành một thành tựu sao?
“Tô đại thiếu gia, cậu không biết rồi, lúc đó tôi căn bản không hề run sợ, chẳng phải là người luyện võ Hóa Kình sao, cái này thì nhằm nhò gì?”
Vương Phú Quý vênh váo, kiêu ngạo nói”: “Cô ấy đánh tôi nhiều như vậy, tôi còn chẳng thèm đánh trả nữa kìa.”
“Cậu không dám đánh trả chứ gì.” Tô Thương không nhịn được liền hỏi.
“Khụ khụ.”
Vương Phú Quý bỗng ỉu xìu người, gượng cười nói: “Tô đại thiếu gia, cậu đừng phá đám nữa, giữ lại chút thể diện cho tôi đi chứ.”
“Ha ha.”
Tô Thương mỉm cười, sau đó tò mò hỏi: “Vương đại thiếu gia, đang yên đang lành, sao Lưu Sở Điềm lại đánh cậu vậy, lẽ nào cậu có tính nhớ dai, lại đi bar rồi phải không?”
“Trời đất chứng giám, tôi đã không tới bar từ lâu rồi, hai hôm nay đến một tấm ảnh tôi cũng chưa xem, chứ đừng nói đến đi bar.”
Vương Phú Quý vô cùng oan ức, liền giải thích: “Chuyện là thế này, trưa hôm qua, Lưu Sở Điềm nói với tôi, cô ấy nói ‘bà dì’ đi rồi, còn bảo tôi đến nhà cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298620/chuong-278.html