Chương trước
Chương sau
"Vợ chưa cưới của ông đây mà mày cũng dám tơ tưởng sao, mày muốn chết mà!"
Tô Thương không hề khách khí, sau khi xô ngã Nạp Lan Minh Triết xuống còn đạp thêm mấy phát nữa.
"Khụ...khụ khụ..."
Cơ thể Nạp Lan Minh Triết vốn dĩ yếu ớt, làm gì chịu nổi mấy đạp của Tô Thương chứ, thế là đau đến hôn mê bất tỉnh.
"Dừng tay!"
Lý Thuần Phong nhìn thấy như vậy thì vội vàng ngăn Tô Thương lại, sau đó dặn dò nói: "Mau kêu người tới đây, đem Nạp Lan thiếu gia đến phòng y tế mau!"
Bên trong trang viên nhà họ Lý có một phòng y tế, trong đó có các bác sĩ và máy móc, thiết bị vô cùng tốt.
Rất nhanh, thì có hai người làm tới, đem Nạp Lan Minh Triết đang hôn mê khiêng ra khỏi phòng khách.
"Tô Thương!"
Sau khi sắp xếp cho Nạp Lan Minh Triết xong thì Lý Thuần Phong nhìn sang Tô Thương, trầm giọng nói: "Gan của cậu lớn quá rồi, cậu ta chính là thiếu gia của nhà họ Nạp Lan, thế lực của nhà họ Nạp Lan ở Giang Bắc không hề yếu hơn so với nhà họ Tô của cậu đâu, ông nội cậu ta còn là tông sư võ đạo nữa, cậu ra tay đánh cậu ta, không sợ bị nhà họ Nạp Lan tới báo thù sao?"
Ông nội cậu ta?
Tông sư võ đạo?
Ha ha, đã là một người chết rồi, tôi sợ cái cóc khỉ khô.
Trong lòng Tô Thương khinh thường cười nhạo, nhưng lúc trước anh có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai cha con Lý Thuần Phong thì được biết nhà họ Lý chuẩn bị ba cửa ải để thử thách mình.
Lý Khuê Võ chặn ở cửa là ải thứ nhất, mục đích là muốn thử thách lòng dũng cảm của mình, cho nên anh mới mạnh mẽ xông vào, Lý Thuần Phong cũng không hề tức giận.
Còn Nạp Lan Minh Triết này là ải thứ hai, chính là muốn xem mình có yêu Lý Nguyệt nhiều không.
Bởi vậy, lúc nãy Tô Thương cũng không nói gì, trực tiếp động tay động chân, hung hăng đánh Nạp Lan Minh Triết.
Đương nhiên, Nạp Lan Minh Triết thế nào cũng sẽ tính kế với anh, đến lúc đó chắc chắn có thể biết được Nạp Lan công tử trong miệng Tô Cảnh Hàm có phải là Nạp Lan Minh Triết hay không rồi.
Dựa vào thực lực của Tô Thương, giết Nạp Lan Minh Triết dễ như trở bàn tay nhưng anh vẫn chưa xác định được Nạp Lan công tử rốt cuộc là ai.
Nếu như người tính kế với mình không phải là Nạp Lan Minh Triết thì cứ coi như giết chết Nạp Lan Minh Triết rồi thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Kẻ thù ở trong bóng tối, còn mình thì ở ngoài sáng.
Tô Thương rất ghét cảm giác này, cho nên mới muốn lôi kẻ ở ẩn nấp sau lưng ra.
Vì vậy, anh mới cố ý chọc tức Nạp Lan Minh Triết, để quan sát tiếp theo sẽ như thế nào.
"Tô Thương, tôi đang nói chuyện với cậu, cậu ngẩn người ra làm gì chứ, lẽ nào cậu đã hối hận vì đánh Nạp Lan Minh Triết rồi?" Lúc này, Lý Thuần Phong lại hỏi.
"Hối hận?"
"Sao mà có thể được!"
Tô Thương định thần lại rồi nghiêm túc nói: "Ông nội Lý, Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của cháu, sớm muộn gì cô ấy cũng là người phụ nữ của cháu."
"Cái tên Nạp Lan Minh Triết này vậy mà dám có ý đồ biến thái với người phụ nữ của cháu, đừng nói là đánh cậu ta một trận, giết cậu ta thì cháu cũng có ý này đó!"
Vừa nói xong, Tô Thương lại nghiến răng, nghiến lợi nói tiếp: "Ông nội Lý, phòng y tế ở đâu, ông kiếm người dẫn đường cho cháu, bây giờ cháu đi giết chết tên Nạp Lan Minh Triết kia."
"Ông yên tâm, chuyện này đều do một mình cháu làm, không liên quan gì đến nhà họ Lý của ông, nhà họ Nạp Lan muốn báo thù thì cứ để bọn họ tới tìm cháu là được!" Tô Thương hung hăng nói.
Bởi vì Lý Nguyệt mà Tô Thương muốn giết chết Nạp Lan Minh Triết sao?
Cái này...quá tốt rồi!
Ha ha!
Đây mới đúng là người đàn ông có trách nhiệm, không tệ, không tệ mà!
Lý Thuần Phong nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Tô Thương thì chẳng những không tức giận mà còn vô cùng vui mừng.
Theo như ông ấy thấy thì Tô Thương mặc dù vô công rỗi nghề, không có chí tiến thủ, nhưng có lòng dũng cảm, biết yêu thương vợ, đây không phải là một người đàn ông tốt sao.
Lại thêm, Lý Nguyệt cũng rất có cảm tình với Tô Thương, nếu như có thể gả cho Tô Thương thì có lẽ cũng là một kết cục tốt.
Nhưng mà, phải thử thách thêm lần nữa tên nhóc con này mới được.
Suy nghĩ đến đây, Lý Thuần Phong liền nhìn sang Tô Thương, thản nhiên nói: "Tô Thương, lúc nãy nói hủy bỏ hôn ước, đem Lý Nguyệt ghép với Nạp Lan Minh Triết cũng chỉ là do tôi tùy tiện nói thôi, cậu cũng đừng quá để ý."
"Chỉ là, Lý Nguyệt là đứa cháu mà tôi yêu quý nhất, tôi cảm thấy cậu và nó cuối cùng vẫn không hợp nhau lắm."
Lý Thuần Phong chuyển chủ đề, đề nghị nói: "Hai ngày nay tôi ở khắp nơi tuyển chọn ra được mười cô gái đẹp vô cùng, ngực to eo nhỏ, đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, như vậy đi, tôi tặng bọn họ hết cho cậu, làm người hầu gái cho cậu, từ nay về sau, cậu đừng đến tìm Lý Nguyệt nữa, cậu thấy như thế nào?"
Tô Thương nghe đến lời này, quả quyết từ chối: "Không được, ông nội Lý, cháu thật lòng yêu Lý Nguyệt, cả đời này cháu cũng chỉ cưới mỗi cô ấy thôi."
"Khoan vội, cậu vẫn nên đi xem những người đẹp mà tôi tìm cho cậu trước đi rồi sau đó hãy quyết định lại."
Lý Thuần Phong nở một nụ cười rồi sau đó vẫy vẫy tay nói: "Đem người lên đây đi."
"Vâng!"
Một tên người làm cung kính trả lời, ngay sau đó thì dẫn theo mười cô gái xinh đẹp đi vào phòng khách.
Mười cô gái này, toàn bộ đều đang ở độ tuổi xuân sắc, nhan sắc ngàn năm có một, phong cách ăn mặc của mỗi người đều có theo một cách riêng.
Có kiểu búp bê dễ thương, có người thì gợi cảm, cũng có người thuần thục đầy kinh nghiệm, lại có cô em máy bay nữa...
Tóm lại, mười cô gái đẹp này, hoàn toàn đáp ứng được những ảo tưởng của đàn ông đối với phụ nữ, đẹp không sao tả xiết.
"Sắc đẹp của bọn họ so với Lý Nguyệt còn kém một chút, nhưng lại thắng ở số lượng nhiều."
Lý Thuần Phong nở nụ cười, dụ dỗ nói: "Tô Thương, chỉ cần cậu đồng ý không đeo bám Lý Nguyệt nữa thì hôm nay có thể đem toàn bộ bọn họ đi, từ nay về sau bọn họ đều thuộc về cậu."
F*ck!
Nói thật, Tô Thương có chút động lòng rồi, mười cô gái đẹp này đâu chỉ cao cấp hơn một bậc so với mấy em trong quán bar chứ.
Đặc biệt là khi bọn họ đứng chung với nhau, đây chính là một cộng một bằng hai mà, quá là có sức công kích.
Lý Thuần Phong đáng chết, đây chính là ải thứ ba của ông sao, qua bỉ ổi rồi.
Vậy mà lại lấy cái này đi thử thách con rể nhà họ Lý sao, con rể nhà ai mà chịu nổi thử thách này chứ?
Cho dù là Tô Thương thì cũng xém chút bị mê hoặc rồi.
Nhưng mà, rất nhanh anh đã lấy lại được bình tĩnh, trực tiếp từ chối: "Ông nội Lý, đừng làm mấy trò vớ vẩn này nữa, trái tim cháu đã thuộc về Lý Nguyệt rồi, ai cũng không cướp đi được đâu, một đời một kiếp một đôi, con chỉ yêu mình Lý Nguyệt thôi!"
"Được!"
Lý Thuần Phong nghe thấy câu trả lời của Tô Thương thì kích động đứng dậy, hưng phấn nói: "Đứa trẻ ngoan, Tô Thương, nếu như cậu có thể nói được làm được thì hôn ước không cần hủy nữa, tôi sẽ gả Lý Nguyệt cho cậu!"
"Thật sao?" Tô Thương hỏi ngược lại.
"Thật!"
Lý Thuần Phong nghiêm túc nói: "Lý Thuần Phong tôi hành tẩu giang hồ, từ trước tới nay nói một không nói hai, lời nói như đinh đóng cột!"
"Được, ông nội Lý, ông sắp xếp một chiếc xe, đem hết mười em xinh đẹp này đưa đến biệt thự của cháu đi, xem như là của hồi môn của Lý Nguyệt." Tô Thương khẽ cười nói.
"Hử?"
Lý Thuần Phong dừng lại một lúc, lập tức tức giận tím mặt nói: "Được đó Tô Thương, làm cả buổi trời, mà cậu vẫn còn tưởng nhớ đến mười em gái xinh đẹp này, xem ra những lời cậu nói lúc nãy đều là giả hết!"
Tô Thương mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội, nói: "Ông nội Lý, đừng nghĩ oan cho cháu mà, cháu cũng chỉ là nói như đinh đóng cột thôi mà."
"Đồ chó má!"
Lý Thuần Phong thẹn quá hóa giận nói: "Lúc nãy cậu còn nói chỉ lấy một mình Lý Nguyệt, bây giờ lại còn muốn mười em gái xinh đẹp này làm gì hả?"
"Con không lấy bọn họ mà, chỉ đùa vui mà thôi." Tô Thương thuận miệng nói.
"Đùa vui?" Lý Thuần Phong nổi giận nói: "Không phải cậu nói trái tim cậu chỉ thuộc về Lý Nguyệt sao?"
"Đúng vậy."
Tô Thương nghiêm trang nói: "Ông nội Lý, ông yên tâm đi, bọn họ chỉ lấy được cơ thể cháu, vĩnh viễn không bao giờ lấy được trái tim cháu đâu."
"Cút!"
Lý Thuần Phong nghe thấy như vậy, mặt biến sắc, rít gào lên nói: "Tô Thương, cậu lập tức cút khỏi nhà họ Lý ngay cho tôi!"
"Ông nội Lý, ông đừng tức giận, chú ý giữ gìn sức khỏe, cháu đi trước đây, có rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp, nhớ đưa người đẹp đến biệt thự của cháu nhé."
Tô Thương cười nói rồi nhanh như một làn khói chạy ra khỏi nhà họ Lý.
"Cái đồ phế vật này, làm tôi tức chết mà!"
"Đợi đã!"
"Mình đúng là tức đến hồ đồ rồi, sao lại thả nó đi rồi, nên đánh nó một trận mới đúng chứ!"
Lý Thuần Phong nghiến răng, nghiến lợi nói.
"Cha, có cần con đuổi theo không, cậu ta chắc chưa đi xa đâu." Lý Khuê Võ cũng tức giận nói.
"Hừ, không cần nữa, lần này tha cho nó, lần sau lại xử nó tiếp vậy!"
Lý Thuần Phong vẫn còn tức giận, nghiến răng nói: "Tô đầu bạc, ông nuôi một đứa cháu tốt quá đấy, hôm nay xém chút nữa làm tôi tức đến sinh bệnh luôn rồi!"
"Không được, cục tức này nuốt không trôi mà, bắt buộc phải uống rượu Quốc Diều trăm năm mới cho qua được."
Suy nghĩ đến đây, thì Lý Thuần Phong liền xoay người đi đến trang viên nhà họ Tô.
Rượu Quốc Diều trăm năm lần trước mùi thơm nức mũi, vị giác kéo dài, quả thực là cực phẩm trong các loại rượu mà, Lý Thuần Phong uống một lần rồi thì không quên được.
Chỉ là, Lý Thuần Phong có chút tò mò, dư âm sau đó của rượu Quốc Diều trăm năm sao mà nặng quá, sao mà giống như uống mấy loại rượu mấy đồng nửa lít vậy, ngày hôm sau tỉnh dậy thì hoa mắt, chóng mặt, rất là khó chịu.
Có lẽ, đây là đặc điểm khác lạ của rượu Quốc Diều trăm năm, Lý Thuần Phong cũng không để ý nữa...
Một bên khác.
Tô Thương vừa rời khỏi trang viên nhà họ Lý chưa lâu thì anh nhận ra rằng mình đã bị khóa chặt bởi một luồng khí sắc bén.
Luồng khí tức này rất quen thuộc, hơn nữa còn tràn đầy sát ý, rõ ràng là muốn giết mình mà.
Tô Thương dừng chân lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh đã nhận ra đó là ai rồi, bèn cười đùa nói:
"Theo tôi cả một quãng đường rồi còn chưa ra tay sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.