Sau khi sắp xếp xong, Tô Thương đã cắt đuôi được Tiêu Đình, một mình lén lút rời khỏi biệt thự ven sông.
Nếu đêm nay không sử dụng thực lực để thoát khỏi Tiêu Đình, để Tiêu Đình đi theo thì ít nhiều cũng có chút phiền phức.
Không lâu sau, Tô Thương đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, nhìn vào đã thấy Tô Cảnh Hàm ở đó.
Tô Cảnh Hàm lúc đó đeo khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc kín mít, người thường hoàn toàn không thể nhận ra anh là Tô Cảnh Hàm.
Nhưng mà Tô Thương nếu có nhận ra thì cũng giả vờ không quen biết, đứng ở một bên làm ra vẻ như đang đợi Tô Cảnh Hàm.
"Anh." Lúc này Tô Cảnh Hàm đi đến chào hỏi.
"Mẹ mày, mày là ai, đừng có lại gần tao."
Diễn thì phải diễn cho trọn, Tô Thương hùng hổ, đưa chân đạp thật mạnh vào người của Tô Cảnh Hàm.
Tô Cảnh Hàm bị đẩy lùi về sau hai bước, vội vàng tháo khẩu trang xuống, nhỏ giọng nói: "Anh, đừng đánh nữa, là em đây."
"Thì ra là Tô Cảnh Hàm sao."
Tô Thương bỗng nhiên nhận ra, nhưng sau đó lại nghi ngờ nói: "Sao em lại ăn mặc như thế này, làm anh không thể nào nhận ra, vừa rồi có đau không."
"Không đau, không sao."
Tô Cảnh Hàm cười cười, sau đó giải thích: "Anh à, em không muốn để cho người khác biết em đến đây, cho nên em đã cải trang một chút."
"Ha Ha, hiểu rồi, em là vừa muốn chơi một chút, lại vừa muốn giữ gìn danh tiếng."
Tô Thương vỗ vai Tô Cảnh Hàm, cười nói: "Hiểu rồi, anh em tốt, lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298377/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.