“Khuôn mặt v-line vừa thon, vừa dài, quá đẹp.” 
Ngay lúc này, Tô Dương hưng phấn nói: “Vương Phú Quý, trong vòng ba phút, tôi muốn có được toàn bộ thông tin của cô ấy!” 
“Yên tâm đi Tô đại thiếu gia, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tối nay sẽ đem cô ấy mang về tận giường của anh.” Vương Phú Quý trả lời. 
“Hừ!” 
Lý Phi Tuyên hừ lạnh lùng một tiếng, ngay lập tức trên khuôn mặt lộ ra vẻ ghê tởm, nghiến răng nói: “Suýt chút nữa tôi đã tin lời của anh, chó thì mãi cũng không thể thay đổi được việc ăn phân.” 
“Chết tiệt!” 
Tô Dương giờ mới phản ứng lại, nhất thời cười khổ. 
Mẹ kiếp. 
Phản xạ có điều kiện thôi. 
Anh đã dung hợp những kí ức của Tô đại thiếu gia nhưng trong nháy mắt cũng khó tránh phản ứng không khớp với Tô đại thiếu gia. 
Không trách tôi đây được, Tô Dương tôi đúng là người tốt mà! 
“Vợ à, anh đây là phản xạ có điều kiện, em phải tin anh.” Tô Dương vội vàng giải thích. 
“Tôi tin cái đồ quỷ nhà anh ý! Lý Phi Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Tô Dương, nghiến chặt răng nói: "Vừa rồi anh mới nhìn thấy vớ đen thì mắt cứ nhìn chằm chằm vào, bây giờ còn giải thích cái gì nữa?". 
“Cái này....” 
Tô Dương dứt khoát dang tay ra, nhún vai một cách bất lực: “Được thôi, anh thừa nhận anh thực sự thích xem vớ đen.” 
“Con người có thất tình lục dục, đều thích những thứ đẹp đẽ, đây là bản năng của loài người.” 
Lý Phi Tuyên lạnh nhạt nhìn Tô Dương nói với giọng điệu lạnh lùng: “Một học sinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298357/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.