"Nhiệm kỳ của tôi trên trái đất cũng đã kết thúc, và đó là lúc để chấm dứt tất cả."
"Nếu cậu không đồng ý, vậy tôi đành phải tìm đến Vương Dương Minh để làm người thay thế."
Dứt lời, Diệp Miễn hướng lên trời cao, hét lớn một tiếng: "Vương Dương Minh, ra đây cho tôi!"
Vù!
Ngay sau đó, bầu trời bị một bàn tay xé toạc lộ ra một lỗ hổng, ngay sau đó Vương Dương Minh bước ra từ trong khe nứt.
"Bái kiến Diệp tiền bối!"
Sau khi đi tới bên cạnh Diệp Miễn, Vương Dương Minh quỳ xuống. Biểu cảm đầy vẻ kính sợ và thành kính, hoàn toàn giống như một con chó vậy.
"Ừm."
Diệp Miễn gật nhẹ đầu, sau đó nhìn về phía Tô Thương, cười lạnh nói: "Tô Thương, cậu thấy chưa, đây là thái độ của cậu đối với tôi, và thái độ của ông ta đối với tôi."
"Ông ta giống như một con chó của tôi, vốn dĩ không thích hợp làm đồng nghiệp của tôi. Nhưng mà, cậu lại mạnh mẽ nhường cơ hội này cho ông ta."
Diệp Miễn khẽ cười nói: "Bây giờ cậu đổi ý, vẫn còn kịp."
"Đừng có mơ!"
Tô Thương lạnh lùng nói: "Nếu tôi đã quyết định, thì chưa bao giờ đổi ý!"
"Hừ, ngu xuẩn hồ đồ!"
Diệp Miễn tức giận nói: "Vương Dương Minh, bây giờ tôi sẽ mở ra Thiên Môn, Thiên Môn sẽ duy trì trong vòng nửa tiếng, ông hãy nhanh chóng vào đột phá trên Đế cảnh đi!"
"Nhớ kỹ, quy tắc mở ra Thiên Môn rất nhiều, tôi đã nhậm chức ở trái đất hơn mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2201348/chuong-2303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.