Chương trước
Chương sau


"Có một ngày, có một Thiên Đạo Ý Chí nào đó đến tìm cô, muốn cô tiếp nhận cô ấy trở thành Thiên Đạo Ý Chí mới, trấn thủ tinh vực hùng mạnh kia." 

"Và điều kiện trao đổi, người đó sẽ xin mở ra cơ hội Thiên Môn cho cô, giúp cô thăng cấp lên Đế cảnh." 

Vương Dương Minh nói tiếp: "Nhưng cô lại từ chối, cô không muốn tham gia vào thế lực bí ẩn đó, trở thành tay sai của họ, vậy cho nên cô đã đứng trước mũi nhọn của Thiên Đạo Ý Chí." 

"Thiên Đạo Ý Chí, cô có thể hiểu đó là một chức vị, nếu như đã trở thành Thiên Đạo Ý Chí, thì sẽ không thể tùy ý xóa bỏ sinh linh trên tinh vực này, trừ khi đối phương vi phạm quy tắc." 

"Nếu như Thiên Đạo Ý Chí dám giết chóc bừa bãi, tàn sát sinh linh, nhất định sẽ bị thế lực thần bí trừng phạt, nhẹ thì bị trấn áp vạn năm, nặng thì hồn phi phách tán." 

Vương Dương Minh nói tiếp: "Bởi vậy, Thiên Đạo Ý Chí của tinh vực kia không thể ra tay xóa sổ cô, nhưng lại luôn nhắm vào cô, thế cho nên cô muốn trốn cũng không thể trốn được." 

"Cho nên, cô đã tới trái đất, một là để tránh né Thiên Đạo Ý Chí, hai là để tìm Kiếm Tô Thương, muốn xem thử kế hoạch của Tô Thương, xem có thể thật sự sẽ phá vỡ được quy luật hay không." 

Vương Dương Minh đón nhận ánh mắt của Lý Nguyệt, nghiêm túc nói: "Bây giờ cơ hội đã mở ra trước mắt, Thanh Hoàng nữ đế, cô có bằng lòng giúp đỡ Tô Thương không?" 

"Ông nói cái gì vậy chứ, sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?" Lý Nguyệt nhíu mày. 

"Cô không cần hiểu đâu." 

Vương Dương Minh cười nói: "Cô chỉ cần nói cho tôi biết, rằng cô có bằng lòng giúp đỡ Tô Thương không là được rồi?" 

"Bây giờ Tô Thương thế nào rồi, sao lại cần tôi giúp đỡ?" Lý Nguyệt truy hỏi 

"Cậu ấy... chết rồi." Vương Dương Minh nói với giọng điệu bình tĩnh. 

"Cái gì!" 

Lý Nguyệt biết được tin tức này, đồng tử nhanh chóng dãn to, cả người xụi lơ ngã xuống đất, sau khi phản ứng lại, nước mắt tuôn như mưa, đau lòng vô cùng. 

Chết rồi. 

Tô Thương chết rồi. 

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho Lý Nguyệt tạm thời khó có thể tiếp nhận. 

Sáng nay, cô vẫn còn ở chung với Tô Thương, vừa nói vừa cười, vậy mà bây giờ Tô Thương lại chết rồi. 

Nhớ lại những hình ảnh ngọt ngào của hai người khi ở bên nhau, Lý Nguyệt đã đau đớn không muốn sống nữa. 

Không gì buồn hơn nỗi buồn của một trái tim đã héo rũ. 

Bây giờ đầu óc của Lý Nguyệt trống rỗng, cả người giống như chỉ là một cái xác không hồn, cho dù người khác đang nói chuyện bên tai cô thì cô cũng chẳng nghe được gì, đầu óc cứ vang ong ong. 

"Thanh Hoàng nữ đế!" 

Vương Dương Minh đương nhiên đã đoán được trạng thái cảm xúc của Lý Nguyệt, ông ấy cũng không cảm thấy bất ngờ, mà chỉ nghiêm túc nói: "Cô tỉnh táo lại đi, Tô Thương chết cũng đã chết rồi, người chết không thể sống lại, nhưng cô có thể giúp cậu ấy!" 

"Anh ấy đã chết rồi, tôi còn giúp được gì cho anh ấy đây hả!" 

Lý Nguyệt hai mắt đỏ bừng, đau khổ nói: "Tô Thương, anh chết rồi, em cũng không muốn sống nữa, em sẽ xuống dưới với anh!" 

Nghĩ như vậy, Lý Nguyệt lập tức huy động sức mạnh ngưng tụ ở bàn tay, muốn tự kết liễu chính bản thân. 

Ầm! 

Nhưng lúc này, Vương Dương Minh tâm niệm vừa động, không hề ra tay nhưng đã có một luồng sức mạnh to lớn tuôn trào, ngăn Lý Nguyệt lại. 

"Ông làm cái gì vậy hả!" Lý Nguyệt gào thét nói. 

"Bây giờ cô vẫn chưa thể chết được!" Vương Dương Minh bình tĩnh nói. 

"Tôi có sống hay chết cũng không cần ông quan tâm, ông mau tránh ra!" Lý Nguyệt lạnh lùng nói. 

"Được, vậy cô cứ chết đi, cứ để di nguyện của Tô Thương cứ thế chìm vào quên lãng, để cho cậu ấy vĩnh viễn cũng không được nhắm mắt." 

Vương Dương Minh nói tiếp: "Còn nữa, để cho hung thủ giết cậu ấy ung dung tự tại, sống vui vẻ đi, hầy." Nói xong lời cuối cùng, Vương Dương Minh thở dài một hơi, sau đó xoay người định rời đi. 

"Ông đứng lại!" 

Đúng lúc này, Lý Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt nhìn vào Vương Dương Minh, cô hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi: "Di nguyện của Tô Thương là gì?" 

"Linh khí thức tỉnh, phá vỡ điềm chẳng lành, giúp cho tu sĩ trong thiên hạ có thể thăng cấp mà không kiêng dè bất cứ điều gì." Vương Dương Minh nói. 

"Tôi có thể làm được điều đó sao?" Lý Nguyệt hỏi. 

"Chỉ cần cô bằng lòng, tôi sẽ giúp cô khôi phục sức chiến đấu đến đến thời kỳ đỉnh phong." Vương Dương Minh nghiêm túc nói. 

"Được!" 

"Linh khí thức tỉnh, phá vỡ điềm chẳng lành, nếu Tô Thương nặng lòng với thiên hạ, hơn nữa còn vì thế mà hy sinh tính mạng, vậy thì tôi sẽ không thể chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó." 

Lý Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vương Dương Minh, trong hai mắt hiện lên tia hung ác hiếm thấy, cô trầm giọng hỏi: "Vương Dương Minh, vừa rồi ông có nhắc tới hung thủ giết chết Tô Thương, vậy ông hãy nói cho tôi biết đi, người đó là ai vậy, tôi nhất định phải khiến cho kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!" 

"Người này cô không biết đâu, nhưng mà, cô sẽ biết nhanh thôi, vì người đó chính là Thiên Đạo Ý Chí." 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.