Chương trước
Chương sau
"Không sai." 

Viêm Long tiên đế nhẹ nhàng cười nói: "Những năm gần đây tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội này." 

"Mấy người chờ mong vào linh khí thức tỉnh, nhưng thật ra, tôi cũng hy vọng ngày này đến sớm một chút." 

Viêm Long tiên đế nói tiếp: "Bởi vì chỉ có trong quá trình linh khí thức tỉnh, sức mạnh phòng ngự của Hỗn Nguyên Vô Cực mới có thể giảm đi rất nhiều." 

"Chỉ cần bổn đế bắt lấy cơ hội này, chắc chắn có thể lấy trạng thái toàn thịnh mà tiến vào trái đất." 

Viêm Long tiên đế cười châm chọc nói: "Ngày hôm nay, cuối cùng bổn đế cũng được toại nguyện, ha ha." 

"Tên Phong Khê thiếu gia lúc trước kia đã chết rồi, một phần sức mạnh linh hồn của ông khống chế thân thể của cậu ta đã bị chúng tôi thu phục." 

Tô Vô Kỵ lạnh lùng nói: "Ông bây giờ đã thiếu đi một phần hồn phách, sao có thể là trạng thái toàn thịnh?" 

"Ha ha, cái tên ngu xuẩn Phong Khê kia chỉ là quân cờ tôi dùng để bày mê trận mà thôi." 

Viêm Long tiên đế nhẹ nhàng cười nói: "Còn về phần hồn phách của tôi... với thủ đoạn của mấy người chắc chắn sẽ không thể nào phá hủy được, cùng lắm là khống chế mà thôi." 

"Bây giờ tôi đến đây với sức mạnh Đế cảnh, mấy người vốn dĩ không xứng làm đối thủ của tôi, thu hồi hồn phách cũng giống như dễ như trở bàn tay, dễ như ăn cháo." 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đang có mặt ở đây đều trở nên khó coi, ai nấy cũng đều cúi đầu im lặng không lên tiếng. 

Đế cảnh và Chuẩn Đế, chênh lệch giữa đôi bên quá lớn rồi. 

Viêm Long tiên đế vừa xuất hiện, đã làm ngưng động thời gian, khiến cho thời gian ở hiện trường trở nên tĩnh lặng. 

Loại thủ đoạn này, quá mức nghịch thiên rồi! 

Bạch Khởi, Thương Ưởng, Tô Ma, ngay cả Tô Vô kỵ vào giờ phút này cũng trở nên vô cùng nặng nề. 

"Đế cảnh?" 

"Ha ha!" 

Lúc này, Tô Thương lại cười khinh thường nói: "Viêm Long tiên đế, ở trước mặt tôi ông khỏi cần giả giờ làm gì." 

"Ông thật sự cho rằng tôi nhìn không ra, rằng ông bây giờ chỉ là linh hồn thể thôi sao, hơn  nữa cảnh giới cũng chịu sự áp chế của quy luật trái đất, không phải là Chuẩn Đế chân chính sao?" 

"Huyền Thiên tiên đế." 

Nghe được giọng nói của Tô Thương, ánh mắt Viêm Long tiên đế lập tức dừng trên người Tô Thương, ông ta nhẹ nhàng cười nói: "Ha ha, hơn một trăm năm không gặp, sao bây giờ cậu lại kém cỏi như vậy nhỉ." 

"Hóa Thần đỉnh phong... Ha ha ha, mặc dù tôi không phải là Đế cảnh chân chính, mặc dù tôi chỉ là linh hồn thể, nhưng nếu tôi muốn nghiền ép mọi thứ xung quanh thì cũng không thành vấn đề!" 

Viêm Long tiên đế tự tin nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ hủy diệt nơi đây, chấm dứt mơ mộng của mấy người về linh khí thức tỉnh, làm cho trái đất yên ổn lại, tiến vào kỷ nguyên sụp đổ, ha ha." 

"Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy, ông ta bây giờ là linh hồn thể sao?" Lúc này, Bạch Khởi đứng bên cạnh hỏi. 

"Lạ thật." 

Thương Ưởng cũng vô cùng khó hiểu, tò mò hỏi: "Bệ hạ, rõ ràng ông ta có máu có thịt, cũng không phải là linh hồn đơn thuần, có phải ngài đã nhìn lầm hay không?" 

"Không lầm." 

Tô Thương lắc đầu, sau đó giải thích: "Viêm Long tiên đế là Đế cảnh đỉnh phong, hơn nữa lại còn dừng chân ở đỉnh phong rất nhiều năm, sức mạnh linh hồn của ông ta vô cùng mạnh mẽ, lại còn tu luyện bí thuật, cho nên ông ta có thể xuất khiếu linh hồn." 

"Thậm chí linh hồn sau khi xuất khiếu lại vô cùng kiên cố, gần như là tương đương với cơ thể máu thịt." 

Tô Thương nói tiếp: "Nhưng giả thì suy cho cùng cũng vẫn là giả, bây giờ trước mặt chúng ta quả thật chỉ là linh hồn thể." 

"Hơn nữa, sức mạnh quy luật của trái đất rất mạnh, cho dù là thân thể hay là linh hồn của Viêm Long tiên đế hay đi nữa, chỉ cần đi tới trái đất thì đều sẽ bị trừng phạt." 

"Không sai."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.