Chương trước
Chương sau
"Ha ha ha, linh khí thức tỉnh thành công rồi, trái đất sắp bước vào thời kỳ hoàng kim hưng thịnh rồi!" 

"Đừng nóng vội, có lẽ vẫn còn thiếu một chút. Nghe nói sau khi linh khí thức tỉnh, điềm chẳng lành sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó ai nấy cũng đều có thể không cần quan tâm đến điềm chẳng lành mà bước lên một cảnh giới cao hơn, nhưng mà bây giờ lực áp chế của điềm chẳng lành vẫn còn tồn tại." 

"Thời điểm linh khí thức tỉnh, không phải sẽ sản sinh ra căn nguyên linh khí sao, chúng ta có cần..." 

"Đừng có nằm mơ nữa, tỉnh táo chút đi, bộ không thấy mấy vị vừa đi vào lúc nãy sao, có ai dễ đụng vào hả?" 

"Đúng vậy, nói không chừng bất cứ ai trong bọn họ, không cần phải ra tay, mà chỉ thổi một hơi thôi là chúng ta đã xong đời rồi." 

... 

Bên ngoài động phủ, một đám người đang bàn luận sôi nổi. 

Trong đám người, Khuê Long từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa động, nhưng vẫn không dám tiến vào trong. 

"Viêm Long tiên đế không ngăn cản linh khí thức tỉnh, chuyện này sao có thể... chẳng lẽ, ông ta..." 

Bỗng nhiên. 

Khuê Long nảy sinh ra một suy đoán to gan, chẳng lẽ Viêm Long tiên đế bị giết rồi? 

Khả năng này, là rất lớn! 

Với lập trường của Viêm Long tiên đế chắc chắn sẽ không để mặc cho linh khí thức tỉnh thành công, nhất định sẽ ngăn cản. 

Nhưng đến giờ này, linh khí thức tỉnh vẫn đang được tiến hành như cũ, vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là Viêm Long tiên đế đã bỏ mạng. 

"Người nào bên trong động phủ lại có được sức mạnh có thể đánh chết được Viêm Long tiên đế, mặc dù đó chỉ là một hồn phách mà Viêm Long tiên đế ẩn giấu trong cơ thể Phong Khê thiếu gia, nhưng uy thế có được lại không thể khinh thường đâu nhỉ." 

Khuê Long nhịn không được suy đoán: "Vừa rồi hai người cuối cùng tiến vào động phủ sở hữu thực lực sâu không lường được, chẳng lẽ là bọn họ liên thủ với nhau giết Viêm Long tiên đế sao?" 

Lúc nãy. 

Khuê Long ẩn nấp trong đám người, tận mắt chứng kiến Thương Ưởng và Tô Ma một trước một sau tiến vào động phủ. 

Lúc ấy anh ta không có phát hiện ra thực lực của hai người, mà chỉ cảm thấy vô cùng mạnh mẽ. 

Cho nên. 

Khuê Long mới không tiến vào động phủ, dù sao bản thân anh ta cũng là người ngoại vực, tránh rơi vào tình cảnh bị bao vây tấn công. 

Anh ta trà trộn vào trong đám người, là dự định ngư ông đắc lợi. Nhưng bây giờ anh ta mới biết được, nếu như bản thân là ngư ông, vậy thì trong động phủ chính là sư tử hùng mạnh đang cắn xé nhau. 

Cho dù đối phương có bị thương nặng hơn nữa, thì anh ta cũng không có tư cách làm ngư ông. 

"Mình vẫn còn quá yếu ớt." 

Khuê Long nở một nụ cười khổ, sau đó lắc đầu nói: "Hầy, thôi bỏ đi, mình vẫn không nên tranh giành căn nguyên linh khí, chỉ dựa vào tài nguyên mà tộc Rồng cho mình thôi là mình đã có thể thăng cấp lên Đế cảnh, vẫn yên phận thôi." 

"Nhưng mà, sao mình cứ cảm thấy trong thế giới này có một loại uy áp nhàn nhạt, giống như sẽ ngăn cản mình đặt chân vào Đế cảnh, đây là áp chế gì đây?" 

"Thôi kệ vậy, trước hết mình cứ trốn đã, nếu như linh khí thức tỉnh thành công, trái đất tiến vào thời kỳ hoàng kim, vậy thì với tư chất của mình, nhất định một trăm năm là có thể đặt chân vào Đế cảnh!" 

Khuê Long tràn đầy tự tin, sau đó lập tức tung người rời khỏi nơi đây, không tham lam muốn tranh giành căn nguyên linh khí nữa, anh ta định sẽ bế quan một trăm năm, sau khi xuất hiện trở lại thì chính là Đế cảnh vô địch. 

Nhưng điều mà anh ta không biết chính là, trái đất có Đế cảnh áp chế, chỉ cần Đế cảnh trên trái đất không chết thì sẽ không có khả năng đặt chân vào Đế cảnh. 

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.