Chương trước
Chương sau
"Ừm, cái này tôi sẽ không nhầm đâu, ông ta đích thị là cảnh giới tiên đế." 

Qua một hồi đùa giỡn, ông ta lại phân tích tiếp: "Tôi đoán, có thể là khi ở cảnh giới độ kiếp, tuy đã thành công, nhưng đã bị trọng thương, dẫn đến việc lúc thì tỉnh lúc thì nhập ma." 

"Còn nữa, ông ta đã nói với tôi, là kiếp trước của tôi, là Tổ Long đã che giấu, để đối phó với linh khí khôi phục lúc này." 

Nói đến đây, Tô Thương nhìn về phía Vương Dương Minh đang trầm lặng ở bên cạnh, liền hỏi dò: "Vương Dương Minh, ông biết tên đó sao?" 

"Cậu Tô rầu rĩ như vậy làm gì, Tổ Long đã nói tên đó là Kinh kha, vậy thì chúng ra cứ coi tên đó là Kinh Kha là được rồi." 

Vương Dương Minh tiếp nhận ánh mắt của Tô Thương, khẽ cười nói: "Bây giờ chuyện chúng ta muốn làm, là cẩn thận đề phòng Viêm Long tiên đế." 

"Trong quá trình khởi động linh khí khôi phục, bảo vệ Hỗn Nguyên Vô Cực của trái đất, sức phòng ngự sẽ bị ảnh hưởng, rồi trở nên yếu kém." 

"Lúc này, Viêm Long tiên đế có khả năng phá tan phòng ngự, từ từ tiến vào trái đất." 

Vương Dương Minh nhắc nhở: "Chúng ta nhất định phải ngăn cản cậu ta, không thể để cậu ta quấy rối đến sự khôi phục của linh khí được. 

"Ừm." 

Tô Thương gật đầu nói: "Vương Dương Minh nói có lý đấy, mọi người cẩn thận một chút." 

"Đội hình bên chúng ta rất mạnh, cái đám đạo chích cỏn con kia, tất nhiên sẽ không dám xông đến, quan trọng nhất vẫn là cẩn thận đề phòng Viêm Long tiên đế." 

"Vâng." 

Thương Ưởng, Bạch Khởi, hai người thấy Tô Thương nói, không nói nhiều nữa, mà nghe lời Tô Thương răm rắp.  

Lúc trước Tô Vô Kỵ bị thương nặng, nhưng đã uống thuốc, tình hình cũng khá ổn, chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút nữa là được.  

Tô Ma thì đứng bên cạnh Tô Thương, vào thời khắc mấu chốt, tất nhiên sẽ nghe theo lời Tô Thương.  

"Đúng rồi, Vương Dương Minh." 

Lúc này, Tô Thương nhìn về phía Vương Dương Minh, đột nhiên hỏi: "Đời thứ nhất của tôi là Tổ Long, đời thứ hai là Huyền Thiên tiên đế." 

"Nhưng tôi lại không có một tí kí ức nào về đời thứ nhất, còn đời thứ hai ta cũng mất một phần kí ức." 

Tô Thương nghi ngờ nói: "Ông xem có cách nào, có thể khiến tôi khôi phục lại trí nhớ không?" 

"Cậu Tô, cái này không thể dựa vào người khác, mà chỉ có thể dựa vào chính cậu thôi." 

Vương Dương Minh cũng không giấu diếm mà nói thẳng luôn:"Thực ra, những kí ức này đều có ở trong đầu của cậu, chẳng qua là đã bị phong ấn mà thôi." 

"Chỉ có chính cậu, mới có thể mở được phong ấn, rồi hòa hợp kí ức của ba đời lại với nhau." 

"Ông biết mở phong ấn như thế nào không, hoặc là, bao giờ có thể mở ra đấy?" Tô Thương hỏi. 

"Tôi không biết." 

Vương Dương Minh nói với ý sâu xa: "Nhưng tôi biết, khi cậu đem kí ức của ba đời hòa vào làm một, thì chính là ngày cậu thực sự có thể đột phá cảnh giới tiên đế này." 

"Cậu sẽ dựa vào trạng thái vô địch, đặt chân đến cảnh giới tiên đế, trở thành người đầu tiên ở thế giới này!" 

"Như vậy à." 

Tô Thương nghe thấy vậy, liền vô cùng đợi chờ đến ngày đó. 

Cũng chính lúc này, linh khí khôi phục tăng tốc nhanh chóng, linh khí màu bạc phun trào ra ngoài.  

Toàn bộ hoang mạc, đều bị khí tức mờ mịt bao trùm, ngay sau đó, linh khí vô tận, bao trùm khắp cả mọi ngõ ngách ở cả Giang Bắc. 

"Linh khí khôi phục, nhẹ nhàng như vậy mà đã thành công rồi á?" 

Tô Thương thấy vậy, khẽ nhíu mày, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an...

Linh khí của trái đất cạn kiệt, không phải chuyện một sớm một chiều, mà đã kéo dài hàng ngàn năm rồi.  

Từ sau khi Tổ Long phá vỡ không trung, rời khỏi trái đất, thì linh khí ở trái đất đã bắt đầu cạn kiệt rồi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.