Chương trước
Chương sau


Vương Dương Minh nhìn chằm chằm vào Xích Hồng Nguyệt, thản nhiên nói: "Chuẩn Đế sơ kỳ. Ở. Muốn đạt tới cảnh giới này ở trái đất là chuyện khó như lên trời, sao cô có thể đạt được điều đó, hoặc là nói, cô là người ngoại vực?" 

"Cho dù có là như thế, thì ông có thể làm gì được tôi?" Xích Hồng Nguyệt khẽ cười nói. 

"Hừ, nếu như cô là người ngoại vực, vậy thì tôi không thể giữ cô lại!" Vương Dương Minh lạnh lùng nói. 

"Ha ha, thật nực cười làm sao. Ông cho rằng tôi là kẻ ngốc sao, nếu như tôi dám xuất hiện ở trước mặt ông, thì chắc chắn tôi đã nắm chắc việc bản thân có thể rời đi." 

Xích Hồng Nguyệt cười khẩy nói: "Chuẩn Đế hậu kỳ thì đã sao, thế thì cũng chẳng gây ra chút tổn hại nào cho tôi được đâu!" 

"Vậy thì hãy thử xem nào!" 

Ánh mắt Vương Dương Minh rét lạnh, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, xung quanh cơ thể tản ra khí thế kh ủng bố. 

Ông ấy đã tu luyện vô số năm, bây giờ khoảng cách để đạt được Chuẩn Đế đỉnh phong chỉ còn một bước, thực lực được coi là rất mạnh, dù là Chuẩn Đế đỉnh phong bình thường thì ông ấy cũng không sợ. 

Lúc này, Vương Dương Minh điều động linh khí, dự định thăm dò khả năng của đối phương một chút. 

"Ha ha!" 

Xích Hồng Nguyệt thấy Vương Dương Minh ra tay, cô ta cũng không có ý muốn chạy trốn, thay vào đó là vô cùng tự tin, lạnh lùng nói: "Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí, mau ra đây!" 

Vù! 

Theo sau tiếng quát của Xích Hồng Nguyệt, một cái đỉnh nhỏ chính chân lập tức vọt ra khỏi cơ thể cô ta, lơ lửng giữa không trung, tản ra uy thế nghiền ép tất cả mọi thứ. 

"Đây là... Vạn Vật Mẫu Khí, trong đỉnh chắc chắn có Vạn Vật Mẫu Khí!" 

Vương Dương Minh được cho là hiểu sâu biết rộng, ông chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra sự lớn mạnh của đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí, nhịn không được thầm nghĩ: "Người này có được đế khí mạnh mẽ như vậy, mặc dù cảnh giới thấp hơn mình, nhưng nếu mình muốn giết cô ta thì cũng không phải là chuyện dễ dàng." 

"Bây giờ linh khí thức tỉnh đã sắp bắt đầu, mình không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này." 

"Chi bằng cứ như vậy mà rời đi, trước tiên tụ họp với Tô Thương đã, sau đó lại tìm cơ hội đối phó cô ta." 

Trong lòng thầm tính toán một hồi, sau đó Vương Dương Minh nhìn về phía Xích Hồng Nguyệt, mở miệng nói: "Hôm nay vận may cũng cô không tệ, tâm trạng tôi đang tốt cho nên sẽ tha cho cô một mạng!" 

"Đừng để cho tôi lại cô, càng không được gây nguy hiểm cho trái đất, nếu không, tôi chắc chắn sẽ khiến cho cô hối hận không kịp đấy!" 

Sau khi nói xong, Vương Dương Minh tản linh khí xung quanh người đi, cơ thể chợt lóe, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ. 

"Nhát gan như chuột!" 

"So sánh như thế, Viêm Long tiên đế ưu tú hơn nhiều!" 

"Viêm Long tiên đế tung hoành ngoại vực, đã khi nào cúi đầu, có khi nào chạy trối chết?" 

Xích Hồng Nguyệt cười lắc đầu, sau đó tâm niệm vừa động, thu đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí vào trong cơ thể. 

Ngay sau đó. 

Xích Hồng Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm, lẩm bẩm nói: "Nhanh thôi, thời gian sắp tới rồi, căn nguyên linh khí nhất định sẽ là của mình." 

"Có điều, Tô Thương kia có vô số thủ đoạn, trên trái đất lại có không ít Chuẩn Đế ở ẩn. Mặc dù mình gắng gượng đột phá đến cảnh giới Chuẩn Đế, chỉ sợ cũng rất khó cướp được căn nguyên linh khí." 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.