Lúc này.  
Sắc mặt Tô Vô Kỵ đều xám đen lại, bản thân ông ta đã ngông cuồng nửa đời người, lúc trẻ thì bắt chẹt các ngọn núi lớn, thập đại gia tộc, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng, lúc này đây, bản thân lại bị chắt trai bắt chẹt lại.   
Vạn vật đều có luân hồi, vũ trụ sẽ không bỏ qua cho bất kì ai cả.   
Tô Vô Kỵ không nhịn được bèn thở dài một hơi, uất hận liếc nhìn Tô Thương một cái, cuối cũng cũng đồng ý.   
"Tô Thương, thằng nhóc con của cháu được đấy, đến ông cố mà cũng dám lừa gạt, được đấy.”  
Tô Vô Kỵ nhìn sang Tô Thương, rồi nói: "Nói đi, cháu muốn cái gì, hôm nay ông nhận thua."  
"Ông cố, ông đừng nói như vậy, cháu lừa ông lúc nào chứ, cháu trai chỉ muốn ông tặng cho cháu một chút quà gặp mặt thôi mà."  
Tô Thương khẽ cười nói: "Từ khi cháu sinh ra đến giờ, ông cố cũng chưa từng nhìn mặt cháu, lần đầu gặp mặt, không thể tặng chút quà sao ạ?"  
Tô Vô Kỵ nghe thấy vậy, sắc mặt lại càng xám lại, được lắm Tô Thương, lừa dối thì cứ lừa dối, lại còn nói kiểu giả nhân giả nghĩa đó làm gì, quá là vô liêm xỉ.   
"Cha"  
Tô Tinh Hà đứng bên cạnh nghe thấy vậy, như muốn nhắc ông cố tổ một câu, cậu bé nhỏ giọng nói: "Lúc trước lần đầu tiên cha nhìn thấy con, cũng không đưa cho con quà gặp mặt, vậy cha dựa vào cái gì mà yêu cầu ông cố tổ đưa quà gặp mặt cho cha chứ.."  
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2201262/chuong-2217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.