Như hiện giờ, sau khi biết được linh khí thức tỉnh sắp bắt đầu, Tô Vô Kỵ trò chuyện vài câu qua loa với Vương Dương Minh, sau đó thả người đi ra khỏi cấm địa.
Vương Trọng Vân cũng đi sát theo phía sau.
Rất nhanh sau đó, ở bên ngoài khu cấm địa.
“Ra mắt Tô Chủ!”
Rất nhiều những lão đạo sĩ canh giữ ở bên ngoài khu cấm địa sau khi đã nhìn thấy Tô Vô Kỵ, cũng ào ào đứng dậy hành lễ tới tấp, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ cung kính.
Tô Chủ!
Đây chính là danh xưng mà người đời đã đặt cho Tô Vô Kỵ hơn một trăm năm trước đây!
Cửu thiên thập địa, tôn thờ làm chủ!
Tô Chủ!
Mặc dù mọi chuyện đã trôi qua hơn một trăm năm rồi, nhưng sự kính nể mà những lão đạo sĩ này đối với Tô Vô Kỵ đã ăn sâu bén rễ, tự nhiên không có cách nào xóa đi được.
“Tô Chủ… Đã rất lâu không nghe thấy người khác gọi tôi như vậy.”
Tô Vô Kỵ đứng yên tại chỗ, trên gương mặt ông ấy thoáng chút thất thần, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, ông ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời cao, khẽ cười nói: “Không khí ở bên ngoài thật sự rất tốt, chẳng qua chỉ là nó không còn là những năm tháng mà trước đây tôi nhìn thấy nữa.”
“Thế sự xoay vần, năm tháng trôi nhanh như bài ca, chớp mắt một cái cũng đã qua trăm năm rồi.”
Tô Vô Kỵ không nhịn được mà cảm khái một câu, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2201171/chuong-2126.html