“Đương nhiên là thật rồi, tôi cần gì phải lừa ông chứ.”
Vương Trọng Vân khẽ cười nói: “Ông cũng không cần phải suy nghĩ kỹ thế đâu, ông đã bế quan hơn một trăm năm rồi, đừng nói là ông có chắt trai, ngay cả con trai của ông Tô Kiền Khôn cũng đã có cả chắt trai rồi.”
“Ha ha ha.”
Tô Vô Kỵ nghe được tin này, vô cùng vui vẻ cười to: “Thằng nhóc Kiền Khôn đó, thường ngày ăn nhậu hưởng lạc, chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ, không học vấn không nghề nghiệp, không cầu tiến bộ, không đứng đắn, chẳng ra ngô ra khoai gì cả, nói chung là rất không đâu vào đâu cả, không ngờ lại có thể làm cho nhà họ Tô con đàn cháu đống sung túc như vậy, tốt lắm, tốt lắm.”
“Ông đánh giá con trai của mình như vậy có phải là có hơi quá đáng rồi không.” Vương Trọng Vân vừa vuốt bộ râu vừa cười nói.
“Có gì mà quá đáng, không hề quá đáng chút nào.”
Tô Vô Kỵ nói một cách nghiêm túc: “Tôi đây cũng coi như là coi trọng nó rồi, ông không biết đó chứ, lúc đó Chuẩn Đế không đến, cổ võ suy tàn, hệ thống tu chân vì xuất hiện Điềm Xấu mà gián đoạn, tôi ở cảnh giới Kết Đan đỉnh phong đã có thể áp chế được trái đất.”
“Lúc đó, tôi nở mày nở mặt vô cùng, bao nhiêu người tìm đến cửa thỉnh giáo, khiêm tốn muốn học tập ở tôi để có thể nâng cao thực lực của mình.”
Tô Vô Kỵ nói tiếp: “Nhưng thằng con trai ruột Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2201167/chuong-2122.html