Bởi vậy cho nên người tu chân của Huyền Thiên tinh vực vừa sợ cấm địa hoang cổ kia, lại đối áp nhau đổ xô vào cấm địa hoang cổ kia. Cứ mỗi năm đều có vô số người tu chân mạo hiểm tiến vào cấm địa hoang cổ, với ý định đánh cược với cơ hội và duyên phận, nhưng từ xưa đến nay lại không có mấy người có thể đi ra được từ cấm địa hoang cổ kia.
Tô Thương và Khương Cửu Linh đã thập tử nhất sinh ở cấm địa hoang cổ đó, cuối cùng cũng may mắn chạy thoát được.
Hơn nữa.
Vận may của Tô Thương cũng không tệ, anh lấy được hai món chí bảo ở trong một động phủ của tiên nhân, đó là tháp Hư Không và đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí.
Trong đó, uy thế của tháp Hư Không mạnh hơn đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí một chút.
Dựa theo lời giải thích do tàn hồn của chủ nhân động phủ để lại mà anh biết được, tháp Hư Không là vũ khí chính của người đó, được ông ta chăm chút rất tỉ mỉ.
Mà đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí được rèn bởi vật liệu bình thường, nhưng Huyền Hoàng Mẫu Khí trong đó lại là phương pháp cấm kỵ số một số hai trong đất trời, không thể nào xâm phạm được, cũng không có gì phá hư được.
Cho nên, hai món vũ khí này có sự phân chia mạnh yếu, tháp Hư Không mạnh hơn một chút, nhưng đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí cũng không kém cạnh, mặc dù không thể chia đều từng li từng tí, nhưng nếu như thật sự phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200825/chuong-1779.html